Sáng sớm ngày thứ hai, có vài tiểu thị nữ ôm vài món y phục vào Khê Nguyệt Các, đối ta nói: “Dạ Nguyệt công tử, quán chủ phân phó ta chuyển đến cho ngươi, thỉnh ngươi đổi hảo y phục sau đó đến gặp hắn.”
“Ta đã biết, lui xuống đi.” Ta quay đầu cười khổ đối Hoa Phong nói: “Hoa Phong, ngươi tới giúp ta mặc quần áo, ta không biết phải mặc thế nào.”
“Công tử, ngươi không lo quán chủ hắn sẽ đối với ngươi làm cái gì sao?” Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn ta.
“Lo lắng thì có ích lợi gì? Thản nhiên chấp nhận tất cả, đây mới là con người sống của ta.”
“Thế nhưng…” Hắn còn chưa nói xong ta liền nói: “Không nên suy nghĩ nhiều quá.” Ta vỗ vỗ vai hắn, xem như là an ủi đi.
Kỳ thực trong lòng ta cũng không an ổn, thế nhưng quyết định của chính mình sẽ không thay đổi.
Ta cùng Hòa Phong đi đến lầu các của quán chủ, đẩy cửa đi vào, thấy quán chủ đang nằm trên ghế quý phi, cười híp mắt nhìn ta, nụ cười của hắn khiến ta sợ hãi, ta miễn cưỡng đối hắn nói: “Quán chủ có chuyện gì?”
“Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?”
“Hồi quán chủ, ta năm nay qua hai tháng nữa sẽ 15.”
“Tốt, Hoa Phong, ngươi hiện tại đến quán lý nói cho Sỡ Dĩ Nhân hai tháng tới Dạ Nguyệt bán đấu giá đêm đầu, khởi gia ́1000 lượng.” Quán chủ phân phó.
Hoa Phong muốn cùng quán chủ nói cái gì đó, thế nhưng đem lời muốn nói nuốt trở vào, quay đầu lại nhìn ta. Xoay người đi ra ngoài.
Ta thấy trong ánh mắt Hoa Phong lộ vẻ đồng tình.
Quán chủ đối ta nói: “Hai tháng sau ta sẽ cho ngươi một lễ vật không tưởng được.”
Hắn phân phó thị đồng bên cạnh, thị đồng từ trong phòng lấy ra một quyển sách, ta tiếp nhận rồi nhìn một chút. Đây một vài bức tranh hai người quấn quýt cùng một chỗ khiến ta mặt đỏ đến mang tai, thanh âm quán chủ vang lên: “Ngươi cầm hảo hảo học đi, ngươi hai tháng sau sẽ hữu dụng.”
Nhìn cuốn sách trong tay, ngực thoáng cái lạnh xuống.
Ta biết, vận mệnh của ta cùng trong sách là như nhau.
“Minh bạch.”
“Ngươi có thể lui xuống.”
“Vâng.” Ta xoay người đi khỏi lầu các của quán chủ, đi ra liền nghe thấy tiếng cười yêu mị của quán chủ.