Có một cô gái khá nhỏ, khoảng 9-10 tuổi nói với cô:
- Chị ơi, em có phàn đồ ăn cho chị rồi. Chị lại đây ăn cùng em đi
Cô quay sang thấy con bé, đi theo nó. Đến phòng con bé thấy có 2 bát cơm 1 bát to, 1 bát nhỏ đang nóng hổi. Cô hỏi:
- Em tên là gì vậy?
Con bé cười tươi trả lời:
- Em tên Thu chị ạ.
- Năm nay em bao nhiêu tuổi?
Cô hỏi.
- Em 10 tuổi rồi chị. Không có nhỏ đâu. Chị ơi chị mau ăn đi cơm sắp nguội rồi.
Cô vừa ăn vừa nói chuyện với con bé. Biết được thông tin là Thu mồ côi bị người ta bán đi nhưng trong lúc bỏ trốn thì được Lăng Triệt cứu và bắt hết bọn chúng, lúc đấy Thu mới có 5 tuổi. Con bé được đi học bình thường, ngày nghỉ ở nhà làm những việc nhẹ nhàng. Con bé nói với cô:
- Chị ơi, chị là bạn gái anh Triệt ạ.
Cô trả lời:
- Không em nghĩ gì đấy, chị là người hầu riêng thôi.
- À thế mà em tưởng chị là bạn gái anh ý, vì em thấy chị rất xinh đẹp.
Cô cười cốc vào đầu con bé:
- Chả nhẽ ai xinh đẹp cũng là bạn gái anh ta hả em?
- Hì hì, chị xinh đẹp thật mà.
Cô với con bé ăn xong, cô cầm bát đi rửa. Bên ngoài bát đĩa bọn họ vẫn bày bừa không rửa, cô nói:
- Sao mấy người ăn xong không rửa bát, định để cho ai.
- Cô ăn cuối thì phải rửa. Ở đây chúng tôi phân công như thế. Cô không chịu được thì đi đi.
Một người giúp việc nói
Cô rửa 2 chiếc bát xong rồi nói:
- Đi được thì tôi đã đi lâu rồi. Các người cho tôi đi được tôi còn phải cảm tạ đấy.
Cô ta nói:
- Cô tưởng cô quan trọng trong nhà này lắm à. Cũng chỉ là người hầu như bọn tôi thôi làm gì mà sang.
Cô đứng dậy nói:
- Vâng, chị đuổi tôi đi tôi cảm ơn không hết nhé.
Nói xong cô đi lên lầu, mặc kệ cô ta đằng sau nói gì thì nói. Giờ cũng đã muộn, cô lên phòng nghỉ ngơi.
Lúc này anh đang ở công ty giải quyết nốt công việc. Cửa phòng mở ra, một chàng trai cao khoảng 1m85 ngang bằng anh, khuôn mặt đẹp không tì vết ( đó là Tử Dương, giám đốc công ty Dương Thị) tiến đến gần anh nói:
- Ê Triệt, hôm nay đi bar đi.
Anh lạnh lùng nói:
- Không rảnh.
- Đi đi mày, hôm nay có thằng Mình và Trung nữa đấy. Bạn bè lâu ngày gặp nhau cái.
Anh gập máy tính, cầm áo khoác đứng dậy nói:
- Được đi, lâu rồi cũng chưa tụ họp.
Ở quán bar nổi tiếng nhất thành phố, đèn sắc màu, tiếng nhạc ồn ào, không khí náo nhiệt khiến ai cũng muốn đứng dậy nhảy nhót. Trong căn phòng vip, 4 người đàn ông ngồi lặng thinh không ai nói gì. Anh ngồi một góc uống rượu. Ba thanh niên ngồi đấy không dám ho he gì. Trung thấy ngột ngạt quá nói:
- Ê chúng mày làm sao thế. Sao gặp nhau không nói gì lại ngồi uống rượu thế này.
Dương nói:
- Đúng đấy Triệt mày làm sao uống nhiều thế.
Mình hốt hoảng nói:
- Hay thằng Triệt bị thất tình rồi chúng mày.
Vừa dứt lời, Minh ăn trọn cái gối vào mặt.
Lăng Triệt nói:
- Làm thế nào để khiến kẻ thù mình đau khổ nhất
Dương nói:
- Mày bắn một phát vào đầu rồi thả trôi sông đi.
Trung phản đối:
- Ai làm thế hả Dương, nếu là tao. Tao sẽ cho kẻ đấy chết từ từ, dần dần. Mỗi ngày hành hạ một chút rồi đến một lúc nó sẽ chết.
Minh ngồi ngẫm nghĩ lời hai thằng bạn mình lên tiếng:
- Nếu là kẻ thù là con gái tao sẽ yêu cô ta rồi đến thời cơ chín mùi một phát khiến cô ta đau khổ, sống không bằng chết. Lúc đó, cô ta sẽ tự đau mà chết thôi. Còn là con trai trực tiếp giết thẳng tay cho đỡ tốn kém.
Họ mải ngồi suy nghĩ mà không để ý rằng anh đã đi về từ lúc nào.
Anh lái xe về nhà, trên đường nghĩ lại lời của Minh nói mà cười thầm nói:
- Bạch Tiểu Nhi tôi sẽ yêu thương cô thật tốt.
Anh về đến nhà thì đã không còn ai thức cả. Anh đến nhà kho, cửa không khóa anh mở ra thấy cô đang nằm ngủ. Anh đến bế cô lên đi về phòng mình. Cô đang ngủ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nhẹ, cô mở mắt dậy thì thấy đang nằm trong lòng anh. Cô hốt hoảng kêu lên:
- Á, anh làm gì thế. Mau thả tôi xuống.
Anh không nói gì ôm cô thật chặt bế về phòng mặc kệ câu hỏi của cô.
Đặt cô nằm lên giường, anh nhẹ nhàng nói:
- Ngồi im đợi tôi tắm xong đã.
Anh bước vào phòng tắm, cô hoảng sợ chui vào trong chăn đầu thầm nghĩ: "Sao hôm nay anh ta nói chuyện với mình nhẹ nhàng thế, có uống nhầm thuốc không đấy"
15 phút sau, anh tắm xong ra ngoài anh mặc áo cộc phông quần dài, nhìn anh rất quyến rũ. Anh đi đến chỗ cô đang nằm chùm chăn co rúm người. Anh kéo chăn ra, cô giật mình nói:
- Anh..anh muốn làm gì nữa.
Anh vòng tay ôm người cô, đắp chăn lên cho cả hai, nói:
- Tôi buồn ngủ.
- Anh buồn ngủ thì ngủ đi tôi không làm phiền nữa.
Nói xong cô định thoát khỏi vòng tay anh nhưng anh ôm chặt hơn nói:
- Tôi muốn ôm cô ngủ.
Rồi anh nhắm mắt ngủ. Cô nằm trong lòng anh thì không dám ngủ vì căng thẳng, sợ sệt. Hai người đang nằm rất sát nhau, cô nghe được từng nhịp tim đập của anh.. Cô nằm suy nghĩ linh tinh. Đến khi nghe tiếng thở đều đều của anh cô mới nhẹ lòng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.