Đến tối muộn, sau khi dỗ tiểu Khải ngủ, anh lấy xe đi về biệt thự Lăng.
Bước vào căn nhà tối om, bóng đen bao phủ cả căn phòng. Anh tiến đến bật công tắc đèn, xung quanh không một bóng người, cảm giác lạnh lẽo vây quanh.
Nhớ lại, lúc trước khi anh bước vào nhà sẽ thấy cô đang lục đục dọn dẹp nhà cửa. Nếu không đi qua phòng bếp anh có thể ngửi thấy mùi đồ ăn cô làm bày sẵn trên bàn rồi. Cô sẽ hỏi anh:
- Anh có ăn cơm không? Tôi hâm nóng thức ăn cho.
.....
Đúng là rất nhiều lần cô hỏi anh câu này nhưng mỗi lần anh đều đi thẳng lên phòng, mà coi cô như không khí phớt lờ đi.
Mọi chuyện xảy ra xếp lại thành một cuộn phim hiện lên trong đầu anh. Những kỉ niệm tốt đẹp, hạnh phúc anh cứ đắm chìm trong đó mà tưởng tượng ra cô đang đứng trong phòng bếp chờ anh ăn cơm:
- Lăng Triệt anh về rồi à, mau lên hôm nay em nấu món cá kho anh thích nhất đấy.
Anh loạng choạng bước đến muốn ôm lấy cô nhưng tất cả biến mất, anh trở về với hiện thực. Anh hoảng loạn gọi cô:
- Tiểu Nhi em đâu rồi? Anh về nhà rồi đây…..
....
- Tiểu Nhi em ở đâu?...
.....
Anh lên tầng tìm kĩ từng căn phòng một nhưng không thấy hình bóng cô đâu. Anh mới nhớ ra phòng cô dưới nhà kho liền chạy xuống. Mở cánh cửa gỗ mục nát ra, bên trong là căn phòng nhỏ đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ở trong căn phòng tồi tàn này suốt mấy năm liền. Anh sợ hãi không dám bước vào. Giờ anh mới nhận ra được cô chịu khổ cực nhiều như thế nào.
Lúc này trong đầu anh bừng tỉnh, anh chạy nhanh vào phòng cô lục lọi tìm kiếm khắp tủ nhưng không tìm thấy bất kì đồ gì.
Anh đang làm gì vậy, anh sai người vứt hết đồ đạc của cô đi rồi mà. Anh còn đang tìm gì vậy?
.......
Anh thất thần mà ngã quỵ xuống. Thật ra anh chỉ mong sẽ tìm được tấm hình, kỉ vật nào của cô còn xót lại không thôi.
Anh không có bất kì một tấm ảnh nào với cô cả. Anh sai người đốt hết rồi mà.
Nhưng vẫn còn chiếc vòng cổ. Đúng vậy!
Trong đầu anh lóe lên suy nghĩ đó, lập tức chạy xuống lấy xe phóng thẳng đến biệt thự Thanh Vân.
.....
Ở biệt thự Thanh Vân, giờ đã nửa đêm mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi. Anh gấp gáp, chạy một mạch xuống phòng tối.
Mở cửa mùi hôi thối xộc lên, kinh sợ. Anh bật đèn pin, bước vào tìm vật gì đó dưới đất. Ánh sáng chiếu vào cả một mảng máu đỏ thẫm đã khô đọng lại dưới sàn, trên đó có những viên ngọc trai vẫn sáng lấp lánh. Anh cúi người cẩn thận nhặt từng viên một lên. Rồi anh dần dần đi khắp căn phòng không bỏ sót góc nào tìm từng viên ngọc một.
Lâu sau đó, anh mới ra khỏi phòng tối, trong lòng bàn tay đầy những viên ngọc trai rất đẹp. Quần áo anh xộc xệch, bám bụi, cả người ám đầy mùi hôi thối. Anh cất chúng vào một cái hộp rồi mới đi tắm sạch sẽ.
Một lúc sau anh ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng tiến đến thư phòng. Giờ cũng đã gần sáng rồi anh vẫn chưa buồn ngủ, anh cẩn thận xâu từng viên ngọc một vào với nhau. Bàn tay to lớn kia không biết bị kim đâm chảy máu bao nhiêu lần rồi. Trên bàn có rất nhiều hồ sơ, sổ sách anh phải giải quyết nhưng anh bỏ qua hết tất cả chỉ ngồi xâu ngọc lại với nhau.
- Tiểu Nhi, anh xâu lại sợi dây chuyền rồi. Anh chắc chắn sẽ tìm được em, lúc đó anh sẽ tặng cho em sợi dây chuyền này nhé.
Anh cứ tự nhủ với lòng mình câu đó. Anh biết những vết thương nhỏ này của mình cũng chả so được với nỗi đau, tủi nhục mà cô phải gánh chịu. Anh rất ân hận….