Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 52: Tất Cả Đã Quá Muộn Rồi!




Mày nhầm rồi con ơi. Năm đó chính bố mày mới là người phá nát gia đình nhà người ta. Bố mày không yêu mẹ mày, nhưng vì lỡ làm cho mẹ mày mang thai mày nên nó phải cưới.

Thằng đó lại thích mẹ con bé nhưng biết mẹ con bé đã có gia đình thì rất tức giận, dùng mọi cách phá nát gia đình người ta.

Mẹ mày biết được chuyện này mà sai người tìm đến tận nhà con bé đánh mẹ con bé đến chết, lúc đó không có ông Bạch ở nhà. Người ta tìm thấy con bé chui trong tủ quần áo ôm con gấu bông mà khóc lóc sợ hãi. Bố mày biết được chuyện này thì rất tức giận, trong lúc lái xe không may cả hai bị xe đâm chết ngay tại chỗ.

Ông nghẹn ngào nói tiếp.

Ông không nói với cháu vì sợ...sợ cháu không chịu nổi, lúc đấy cháu còn bé. Đến khi cháu lớn ông cũng không dám nói, lúc ông có can đảm nói thì cháu đưa con bé về nhà và muốn cưới con bé. Ông...ông thấy rất vui, coi như có thể bù đắp cho con bé được phần nào mong rằng hai đứa có thể sống hạnh phúc với nhau. Nhưng không ngờ tất cả chỉ là giả mạo. Xin lỗi cháu, tất cả là do ông sai….ông sai….

Ông nội đau lòng, ăn năn miệng cứ lẩm bẩm xin lỗi anh. Anh đứng đấy những lời ông nói như giáng một bạt tay cho anh.

- Thế suốt mấy năm nay anh trả thù nhầm người rồi sao?

- Đáng ra cô mới là người phải trả thù anh mới đúng.

- Anh trước giờ đã hiểu nhầm mọi chuyện rồi sao.?

- Cô giờ đang ở đâu? Cô chết rồi?

......

Đang trong dòng suy nghĩ rối bời, đột nhiên chuông điện thoại anh reo lên:

- Alo

- Thưa thiếu gia, tiểu thiếu gia bị co giật, cả người bị sốt, liên tục nôn ạ. Chúng tôi...chúng tôi rất sợ. Đang trên đường đến bệnh viện, thiếu gia mau...mau đến đi ạ..

- Cái gì, tôi đến ngay.

Anh tức tốc chạy ra xe, ông nội không biết chuyện gì xảy ra lập tức đuổi theo anh.

...

Xe anh không biết vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, phóng nhanh đến bệnh viện.

Đến nơi, anh tìm đứng trước phòng cấp cứu của tiểu Khải. Bà bảo mẫu đứng ngồi không yên, trong lòng đau đớn.

- Rốt cuộc tiểu Khải bị làm sao hả? Bà chăm sóc thằng bé kiểu gì hả?

- Thiếu gia...tôi cũng không biết. Sang nay tôi cho tiểu thiếu gia ăn sữa nhưng đang ăn thằng bé nôn hết rồi bắt đầu co giật. Tôi rất sợ hãi….nên...nên liền đến bệnh viện.

Lúc này bác sĩ bước ra, tức giận nói:

- Anh là cha đứa bé.

- Đúng là tôi.

- Anh là cha nó sao chăm sóc con kiểu gì mà trên người đầy vết đánh, cấu đỏ thế hả. Là ai đã cho đứa bé uống thuốc ngủ nhiều như thế. Trong máu có một lượng lớn thuốc ngủ. Đứa bé còn nhỏ bị tác dụng phụ của thuốc tác động đến thần kinh mà lên cơn co giật. May đưa đến viện sớm kịp thời cấp cứu đứa bé qua cơn nguy kịch rồi.

Lời bác sĩ như sét đánh ngang tai anh, anh nhìn sang bà bảo mẫu.

- Không thiếu gia, tôi không có cho tiểu thiếu gia uống thuốc gì cả. Tôi rất yêu quý thằng bé. Tôi không biết là ai cho thằng bé uống.

Anh đi vào phòng bệnh, nhìn trên giường một đứa trẻ nhỏ nhắn khuôn mặt tái nhợt, không còn sức sống. Anh ngồi bên cạnh giường, tay sờ lên đầu lưa thưa vài sợi tóc của thằng bé:

- Tiểu Khải, ba xin lỗi. Ba không tốt...ba...ba làm khổ con. Ba xin lỗi.

Ba sai thật rồi…

Anh ngồi đó nhìn đứa bé một hồi lâu rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Anh nhìn thấy ông nội liền chạy đến van xin ông:

- Ông ơi...cháu…. cháu biết mình sai rồi. Ông ơi ông tìm thấy Tiểu Nhi chưa ạ. Cháu cho người tìm cô ấy nửa năm nay nhưng không thấy tin tức nào cả.

Lần đầu tiên anh cúi người cầu xin ông. Trong lòng anh đau khổ, hối hận muốn tìm cô dù biết cô sẽ không thể nào tha thứ cho lỗi lầm anh gây ra đối với cô nhưng anh mong có thể biết cô sống như thế nào? Có sống tốt không? Cô đang ở đâu?

Ông nhìn thấy anh như vậy, trong lòng ông cũng rất buồn. Ông không ngờ một ngày anh có thể cúi đầu trước ông để cầu xin việc gì được.

- Không tìm thấy. Cháu tìm nửa năm không thấy liệu trong vài anh ông có thể tìm được sao. Ả ta ném con bé xuống vực thẳm như thế cháu nghĩ xem liệu con bé còn sống sót không. Còn chuyện chắt ông vào viện phát hiện ra lượng lớn thuốc ngủ trong máu. Đây không phải là do ả ta gây ra sao. Bây giờ kể cả tìm được con bé, cháu nói xin lỗi với hối hận rồi thì sao. Tất cả đã quá muộn rồi.....