Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 46: Cô Ta Có Sống Chết Ra Sao Tôi Cũng Không Quan Tâm (Bão 1)




Đến tối, ở biệt thự Lăng. Anh về nhà với ả. Đi qua đống đồ đạc để ngoài sân, đập vào mắt anh là ảnh cưới của cô và anh. Anh nhìn chằm chằm vào nó, tức giận kêu người hầu đến:

- Các người mau đốt hết tất cả bức ảnh này đi. Tôi đã dặn như thế nào hả.

- Vâng...vâng thiếu gia. Chúng tôi sẽ làm ngay.

Bọn họ nhanh chóng gom hết đống đồ lại đem đi đốt hết. Anh nhìn xuống bàn tay, ánh sáng từ chiếc nhẫn ở ngón áp út lóe lên. Đây chính là nhẫn cưới của anh và cô. Anh liền tháo chiếc nhẫn ném vào ngọn lửa đang cháy. Cứ thế đi thẳng vào nhà không quay đầu lại.

Ả ta đang ở trong bếp nấu ăn, nhìn thấy anh liền hớn hở tươi cười chạy đến cầm lấy cặp tài liệu và áo khoác hộ anh.

- Triệt anh về rồi. Mau lên phòng tắm đi rồi xuống ăn cơm. Em đang nấu nốt một món nữa.

- Ừ, lần sau em không cần nấu đâu để người làm nấu là được rồi.

- Không sao, em muốn nấu cho anh thấy được tay nghề của em thôi.

- Ừ.

Rồi anh đi lên phòng đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa ả ta mới đi vào bếp nói:

- Các người nấu nốt mấy món ăn cho tôi đi. Mau làm nhanh lên.

Bọn họ khó chịu, bực tức mà trả lời. Căn bếp sạch sẽ, ngăn nắp lúc đầu bị ả ta phá hoại bừa bãi, lộn xộn. Người hầu trong nhà chả ai ưa ả cả. Được nước là lấn tới. Vừa mới đến sống trong nhà này mà đã tác oai tác quái với bọn họ, mắng mỏ, chửi bới họ.

Anh mở cửa bước vào phòng, anh ngạc nhiên khi thấy tất cả đồ đạc trong phòng đều bị thay đổi. Anh không biết mình có đi nhầm phòng không, ra ngoài nhìn lại thì đúng là phòng của anh rồi. Ga giường không còn màu xám đen mà thay bằng màu đỏ lòe loẹt. Anh ra mở tủ đồ thì thấy hơn một nửa tủ đều là quần áo của ả ta. Dưới sàn nhà quần áo vứt lung tung. Trên bàn vỏ đồ ăn vứt bày bừa hết.

Anh hiện giờ rất khó chịu trong lòng, nhớ đến lúc ở với cô. Lúc anh vào phòng luôn có mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm chứ bây giờ toàn mùi đồ ăn và nước hoa nồng nặc.

Anh thật sự thấy rất kinh tởm cái mùi này. Ngày trước, lúc nào cô cũng dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng rất thông thoáng khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.

Anh thức tỉnh, trở về hiện thực. Nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng không thể ở đấy một giây phút nào nữa.

Ả ta nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng đuổi người hầu đi. Bê đĩa thức ăn nóng hổi đẹp mắt ra ngoài.

- Sao anh chưa thay đồ vậy?

- Tố Lan, em làm gì phòng anh vậy. Mọi thứ đều bừa bãi. Em mau chóng lên dọn dẹp lại để tất cả đồ vật ở vị trí ban đầu ngay.

- Em...em xin lỗi anh. Tại vội nấu bữa tối nên em quên dọn dẹp. Tí em sẽ dọn, anh mau ngồi xuống ăn cơm đi.

- Khi nào em dọn xong anh sẽ về.

Anh lấy khóa xe đi ra ngoài. Ả ta tức giận hất đổ hết bàn thức ăn mà chửi rủa:

- Á aaaa. Lăng Triệt tôi đã cất công vào bếp nấu ăn mà anh lại đi à.

Ả ta ném hết bát đĩa vào người hầu:

- Tại các người nấu ăn dở nên anh ta mới bỏ đi đấy. Lũ vô dụng. Các người mau lên dọn phòng cho tôi.

Bọn họ sợ hãi la hét. Mọi người lao vào ngăn ả ta lại. Tiếng bát đĩa vỡ vang vọng khắp phòng khách. Khung cảnh thật hỗn loạn.

Anh cũng không biết nên lái xe đi đâu. Suy nghĩ thật nhiều cuối cùng xe dừng lại trước cửa biệt thự Thanh Vân. Anh bước vào nhà, người hầu thấy liền cúi người chào:

- Thiếu gia.

- Cô ta đâu?

- Thưa thiếu gia...tiểu thư đang ở trên phòng ạ. Chúng tôi thấy cô ý toàn thân đều bị thương nặng không nỡ ném cô ý ra ngoài. Xin….

Người giúp việc lắp bắp, rụt rè đáp.

- Không nỡ? Có gì mà không nỡ. Các người không ra tay được vậy để tôi làm. Cô ta có sống chết ra sao tôi cũng không quan tâm.