Trong lòng cô đau đớn, những giọt nước mắt long lanh, nóng ấm, mặn chát rơi xuống dưới sàn nhà. Anh lấy một tờ giấy ra, đưa cho cô một cái bút. Ép cô cầm bút mà kí vào đơn ly hôn.
- Cô mau chóng viết tên vào đơn ly hôn cho tôi. Giờ cô hết giá trị rồi. Mau cút khỏi cuộc đời của tôi ngay.
Cô không phản ứng, miệng mấp máy khó khăn nói từng chữ một.
- Không….tôi không….ly hôn…..Anh không được…..được cướp con….con của tôi….
- Cô không có quyền lựa chọn nghe rõ chưa. Mau cầm bút kí vào. À mà cô bị mù mà, để tôi giúp cô.
Nói rồi anh ta ép cô cầm lấy bút, nắm chặt tay cô bắt cô viết từng chữ một. Cô đau khổ, lắc đầu không đồng ý. Cả người muốn thoát khỏi nhưng không còn sức lực nữa.
Từng chữ điền vào trong tờ đơn ly hôn.
Bạch…Tiểu….Nhi….
Chữ "Nhi" cuối cùng cũng xong. Anh cầm lấy tờ đơn phủi quần áo rồi quay đầu đi.
Cô nằm trên bệt trên sàn. Giờ cô mù rồi, hai chân bị anh ta đánh gãy, tay cũng vậy, toàn thân thì bị đánh đập, hành hạ không thương tiếc. Đứa con đáng thương của cô anh ta cũng cướp đi. Gia đình, tài sản, người thân anh ta cũng phá hủy hết tất cả.
Cô sống trên đời này để làm gì nữa, sống đau khổ thế này chi bằng chết đi cho xong.
Anh xuống dưới nhà gọi người hầu trong nhà ra lệnh:
- Tất cả các người lên thu dọn đồ đạc của cô ta ném hết ra ngoài cho tôi. Lên phòng tối lôi cô ta xuống dưới nhà đuổi ra khỏi biệt thự này. Đồ đạc mà cô ta đã dùng đem đổi hết lại cái mới. Bên biệt thự Lăng cũng làm như vậy cho tôi.
Một cô hầu gái thấy thương cho cô nói:
- Nhưng thưa thiếu gia, ngoài trời bây giờ đang mưa. Làm thế liệu….
- Cô dám cãi lời tôi à. Từ bây giờ cô ta không còn có chức quyền gì trong cái nhà này nữa. Tố Lan mới là vợ của Lăng Triệt này. Nghe rõ chưa.
- Vâng...thưa thiếu gia….
Anh lái xe nhanh chóng rời khỏi.
Mấy người làm xung quanh chỉ trích, mắng mỏ cô hầu gái kia:
- Cô bị điên à, đi cãi lời thiếu gia bênh vực cho cô ta.
...
- Thôi cô mặc kệ cô Nhi gì đó đi. May thiếu gia chưa đuổi việc cô đấy.
…
- Cô ta bỏ trốn đi nhiều lần như thế. Chúng ta cũng bị thiếu gia phạt không ít lần rồi. Các người mặc kệ cô ta đi mau dọn đồ cô của cô ta ném ra ngoài đi.
…
Bọn họ bắt tay vào dọn dẹp đồ cho cô. Đồ cô ở biệt thự Thanh Vân cũng không có nhiều. Chỉ có một vài bộ quần áo thôi.
Ở biệt thự Lăng, người giúp việc cũng bận rộn thu gom hết đồ đạc của cô lại. Lúc trước, anh mua rất nhiều quần áo, túi xách, giày dép đắt tiền cho cô. Nhiều đến nỗi đầy cả một căn phòng riêng quần áo cho cô. Có nhiều bộ chưa mặc lần nào mới nguyên. Nhưng họ làm theo lời anh chỉ cần là đồ của cô thì đem vứt hết.
Ả ta lướt qua thấy có rất nhiều đồ đạc xếp trong thùng. Ả ta liền hỏi:
- Các người đang làm gì vậy?
- Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tất cả đồ của Bạch tiểu thư thì đem bỏ hết ạ.
Ả nhìn thấy toàn đồ hiệu lại còn mới y nguyên. Tiếc tiền liền nói:
- Đừng bỏ, quần áo còn mới thế này. Các người xếp gọn rồi đem đi bán cho tôi. Toàn đồ đẹp mà vứt đi thì tiếc lắm.
- Vâng ạ.
Ả ta cười thầm trong lòng: " Haha, đống đồ này mà bán lại có một khoản tiền không nhỏ rồi đây. Cuối cùng cô ta cũng đã biến mất khỏi nơi này. Ôi Tố Lan mày sắp thành bà hoàng rồi."
.....
Biệt thự Thanh Vân.
Họ dọn dẹp đồ đạc cho cô xong, rồi họ lên phòng tối xem cô thế nào. Vừa mở cửa, mùi máu tanh, hôi thối xộc lên mũi họ.
- Bạch tiểu thư cô đâu rồi.
Họ lấy đèn pin soi vào trong phòng, đi từng bước thì thấy cô nằm đó khắp người đầy máu, nhìn rất thảm hại.
- Ôi, cô ý ở kia.
- Này cô dậy đi. Sao người cô ta toàn máu thế. Cô ý chết chưa?
- Tôi không biết cô xem thử đi.
Họ đưa tay lên mũi cô thì thấy cô vẫn thở. Cô bị họ lay người, động vào vết thương đau nên tỉnh dậy. Cô thều thào nói:
- Chân tôi...chân tôi đau…
Họ nhìn mới để ý đến chân cô, động vào mới biết được chân cô gãy rồi. Rồi họ kiểm tra khắp người cô tay trái cũng bị gãy mất, cả người toàn vết thương đâm sâu vào da thịt.
- Cô mau ra ngoài kêu người vào đây đỡ cô ý ra ngoài đi.
Một cô hầu gái nhanh chóng kêu mọi người vào đỡ cô ra ngoài. Một lúc sau, bọn họ vào. Ai nhìn cô cũng thấy đau xót. Họ không ngờ cô bị anh hành hạ, đánh đập nặng như thế này.
Rồi họ đỡ cô vào phòng, gọi bác sĩ tới. Họ cũng không nỡ nhìn cô đau đớn thế này mà ném cô ra ngoài cổng vả lại trời đang mưa rất to. Cô như thế này biết đi được đâu.
Rồi bác sĩ đến, cố định phần xương bị gãy, khử trùng các vết thương cho cô.
- Cô ý bị thương nặng thế này phải lên bệnh viện các bác sĩ mới điều trị tốt được.
Sau đó bác sĩ đi về, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào. Cô bị thương nặng thế này đi bệnh viện là rất đúng nhưng nếu bị anh phát hiện ra thì họ sẽ bị đuổi việc ngay.
Họ thay quần áo mới cho cô rồi đi xuống làm việc tiếp cứ để cho cô nằm trên phòng nghỉ ngơi.