Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô liền bước xuống giường tìm con. Cơn đau từ hạ thân truyền đến khiến cô ngã bịch xuống sàn. Cô bác sĩ hôm qua làm phẫu thuật phá bỏ thai cho cô nhanh chóng vào đỡ cô dậy.
Cô hối hả, hấp tấp hỏi:
- Chị ơi, con em đâu rồi?
Cô bác sĩ nhìn xung quanh rồi mới nói nhỏ vào tai cô:
- Em yên tâm đứa bé đang được chăm sóc ở phòng trẻ sơ sinh. Em phải bình tĩnh và nhận con mình đã mất. Nếu như bị phát hiện thì chắc chắn anh ta không bỏ qua cho bệnh viện này đâu. Yên tâm khi nào có cơ hội chị đưa em đi gặp đứa bé.
- Vâng em biết rồi.
- Nhớ cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, ăn uống nhiều vào mới có sữa nhiều cho con uống.
- Chị em muốn trốn thoát khỏi đây.
- Cái này rất khó, thuộc hạ anh ta ẩn nấp xung quanh đây. Em muốn trốn rất khó. Để chị nghĩ xem được cách gì?
Sau đó cô bác sĩ tiêm thuốc cho cô, dặn dò cô một chút. Cô nằm nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra rồi liên kết chúng lại. Tất cả như một kế hoạch mà ta vạch ra vậy. Mong ngóng từng giây phút để gặp được con mình.
Bỗng "Rầm" một tiếng cánh cửa phòng bệnh đạp tung. Người đó không ai khác là Lăng Triệt.
- Sao cảm thấy thế nào.
Cô quay người ngược lại, vờ như không nghe thấy. Anh tức giận, đến kéo cả người cô đối diện với anh. Tay bóp chặt mắt cô
- Sao cô bị điếc à mà không trả lời tôi.
Mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà. Anh dứt hết dây truyền trên tay cô ra rồi lôi cô đi ra xe. Cô không kịp đi dép, cả người bị anh kéo lê lết dưới sàn.
Các bác sĩ nhìn thấy cũng sợ, hoảng hốt. Họ không dám chạy đến ngăn cản. Cô bác sĩ ( Chị Linh) nhìn thấy lao vào ngăn anh hối hả nói:
- Không được, anh đừng kéo cô ý mạnh như thế. Cô ý vừa phá thai sức khỏe còn rất yếu.
- Cút, không phải chuyện của cô.
Cô nhìn chị bác sĩ, đôi mắt ngấn nước nói:
- Chị em không sao đâu. Chị tránh ra đi.
Cô bác sĩ nhìn cô như vậy cảm thấy rất thương. Đau lòng với số phận quá bi thương của cô. Rồi cô bác sĩ lui xuống, anh không thèm để ý một mạch lôi cô xồng xộc ra xe.
Anh không thương tiếc ném cô lên ghế đằng sau làm cho cả người cô đập mạnh xuống ghế. May ghế ngồi được làm bằng da, đệm cao cấp nên không đau lắm.
- Lái xe về nhà cho tôi.
Tài xế nghe giọng anh trầm lạnh kinh khủng, sợ hãi lái nhanh xe về nhà. Anh bật tấm chắn ngang lên. Người ở phía trên không thể nhìn thấy đằng sau làm gì nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động.
Cô mặc kệ anh muốn làm gì, không quan tâm. Ngồi co mình lại đầu tựa vào cửa kính nhìn lên trời xanh. Khung cảnh bên ngoài vẫn xanh tươi, con người tràn đầy năng lượng cho một ngày mới mà sao trong lòng cô lại ảm đạm, buồn bã như thế này.
Xe nhanh chóng về đến nhà, cô bị anh lôi lên phòng. Anh không thương tiếc ném cô mạnh xuống giường. Anh đè lên người cô, giam chặt cô dưới thân không cho cô dãy dụa.
- Anh..anh mau bỏ tôi ra.
- Sao giờ nói chuyện rồi à. Im lặng tiếp đi
Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay còn lại thô bạo xé rách chiếc áo bệnh nhân mỏng manh cô mặc. Cô vừa mới sinh non làm sao làm được chuyện này.
- Tên khốn này anh có bỏ tôi ra không. Tôi mới phá thai anh cũng định bắt tôi phục vụ anh hả...Á… Thả….ra...ưm..ư…
Anh cắn xé môi cô, tay xoa bóp đôi bồng đào của cô. Cô mới sinh nên rất nhẹ cảm. Mang thai nên người cô tròn đầy đặn hơn. Anh liền cởi bỏ quần áo trên người, trực tiếp đâm sâu vào cô. Cô đau đớn hét lên:
- Á...tên khốn... anh...á...làm chuyện này này...ưm...không...sợ cô ta buồn sao..Á…
Anh nghe cô nói thế tức giận, ra vào bên trong cô nhanh hơn. Giọng anh khàn nói:
- Cô nghĩ cô ý tin tôi hay tin cô. Tôi coi cô như một con điếm để phát tiết thôi. Ngoan ngoãn phục vụ tôi đi, đừng để tôi vứt xác đứa con cô xuống sông.
Cô nghe anh nói thì hoảng sợ. Nếu anh phát hiện con cô còn sống nhất định sẽ giết nó. Không thể để anh ta phát hiện được. Cô sợ sệt mà nghĩ trong đầu
Mặc cho anh liên tục phát tiết, hành hạ cô. Cô mệt mỏi, yếu ớt như xác chết nằm trên giường. Đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Sau khi thỏa mãn anh mặc lại quần áo rồi về phòng mình. Cô đau đớn nhắm mắt ngủ, cô phải giữ sức mới thì mới có thể trốn khỏi đây để gặp con mình.