Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 17: Hành Hạ (2)




Cô bây giờ đã kiệt sức, không còn nước mắt để khóc nữa rồi. Tay cô bị buộc chặt đến đỏ hằn tay. Cô bị nó hành hạ 1 tiếng đồng hồ.

Bỗng cửa phòng mở ra, anh bước vào.

Anh nhìn cô, áo ngực kéo cao để lộ nửa ngực, quần bị kéo xuống đầu gối. **** **** chảy theo dọc bắp đùi xuống ướt một mảng dưới thảm. Chỉ nhìn thôi anh đã cảm thấy nóng nực. Anh đi đến nói:

- Thế nào tôi với nó anh ai làm thỏa mãn cô hơn.

Cô quay mặt đi chỗ khác. Anh bóp lấy cằm cô nói:

- Cô có nghe thấy tôi hỏi không?

Cô thều thào trả lời:

- Tôi thích nó hơn đấy. Anh làm sao bằng nó được, nó còn sạch sẽ hơn anh rất nhiều.

Anh bị cô chọc tức đến nổi điên. Anh tháo cà vạt đang trói tay cô ra. Không thương tiếc gì ném cô xuống giường. Cô thoát khỏi đó chưa kịp định hình gì cả cơ thể bị đập mạnh xuống giường.

Anh đè lên người cô, cầm cây gậy rút ra khỏi người cô, ném nó mạnh xuống nền nhà. Cô tưởng mình đã thoát được, mệt mỏi không còn sức làm gì cả. Nhưng ngay lúc đó anh đi vào trong cơ thể cô, luân động càng lúc càng nhanh. Tay cô nắm chặt vào ga giường, nói:

- Aa….anh dừng….ưm..lại cho tôi….ưm….Nhanh quá...a….tôi không chịu..ưm...được..

Anh cúi xuống bịt chặt môi cô bằng môi mình. Điên cuồng trên người cô. Cô mệt mỏi không còn sức để đẩy anh nữa, móng tay cào cấu mạnh trên lưng anh đến chảy máu mong anh bỏ cô ra. Nhưng cô không biết cô càng phản kháng thì anh càng thích thú. Anh ghé sát vào tai cô nói:

- Chỉ có cô mới làm tiểu đệ tôi thoải mái. Nhìn cô xem giờ có dâm đãng không.

Cô cắn răng chịu đựng nhưng mỗi lần anh thúc mạnh vào sâu trong người cô. Hai người dính sát vào nhau, tiếng rên rỉ bị át đi bởi tiếng mưa rơi to ngoài trời.

Đến gần 5h sáng anh mới dừng động tác tha cho cô. Cô thì đã ngất đi lúc nào rồi, không còn sức làm gì mặc kệ anh phát tiết trên người cô. Anh bước vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ trên người, thay quần áo đi sang phòng bên cạnh. Bỏ cô nằm đấy trên người đầy vết đỏ tím. Nhìn cô thật đáng thương.

Cô ngủ một mạch đến chiều, cô mở mắt khắp người truyền đến cơn đau nhức. Cô chỉ cần cử động nhẹ cũng đau. Cô cúi xuống nhìn thân thể mình trông thật thảm hại như con búp bê bị xé rách. Cô cười tự giễu cợt bản thân mình. Nhìn xung quanh quần áo rơi vung vãi khắp nơi, ga giường xô vào với nhau cũng biết được hôm qua anh cuồng bạo như thế nào.

Cô cố lết thân mình lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cô nhìn mình trong gương, khắp nơi đều có dấu của anh để lại. Cô chà mạnh khắp người muốn tẩy hết mùi hương lẫn dấu cắn anh để lại, đến nỗi da đỏ ửng lên. Cô ôm mình ngồi khóc lớn.

Nửa tiếng sau cô cố gắng bước xuống nhà, gặp bà quản gia nói:

- Bác sai người giúp cháu dọn phòng trên gác với ạ.

Bà ta nhìn khinh bỉ cô nói:

- Cô tưởng mình là thiếu phu nhân à. Có lẽ cô chưa biết, sáng nay thiếu gia nói:

Hồi tưởng, lại sáng hôm nay. 7h sáng anh bước xuống nhà, gọi tất cả người hầu vào nói:

- Từ nay cô ta không phải là thiếu phu nhân của nhà này. Cô ta coi như người hầu ở đây. Tất cả các các người nghỉ việc hết. Bà quản gia, bà ở lại dãy dỗ, sai cô ta làm việc cho tôi.

Bà quản gia đáp:

- Vâng thưa thiếu gia.

Sau đó mọi người dọn đồ ra khỏi căn biệt thự.

Còn con bé Thư vẫn phải đi học nên ở lại. Nó biết được tin anh bắt cô làm người hầu đuổi hết mọi người đi thì nó vừa tức giận anh vừa thương cho cô. Nó đến tìm anh nói:

- Anh Triệt, sao anh đối xử với chị Nhi xấu xa thế. Anh là chồng của chị phải thương chị chứ.

Anh lạnh giọng hạ tầm mắt nhìn nó nói:

- Anh không coi cô ta là vợ. Em thân với cô ta quá nhỉ! Được rồi, em sang bên nhà ông nội sống đi. Anh không cho em bước vào căn biệt thự này một lần nào nữa.

Thư tức giận la hét đánh anh nói:

- Không em không đi đâu hết. Em muốn ở đây với chị Nhi. Huhu, anh là kẻ xấu. Em ghét anh.

Anh sai người lôi con bé ra ngoài. Sau đó đi đến công ty.

Quay lại hiện tại, cô sau khi nghe bà ta kể thì rất buồn. Cô buồn không phải mình làm người hầu mà buồn vì Thư con bé không ở đây nữa. Từ giờ một mình cô cô độc ở trong căn biệt thự này sao. Không còn người thân nào ở bên cạnh cô nữa, cô cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên thế giới này.