Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 15: Màn Kịch Được Hạ Xuống




Đến tối cô thức dậy, nhìn xung quanh thấy anh vẫn chưa về phòng. Cô tỉnh dậy xuống dưới nhà nhưng vẫn không thấy anh.

Thư đang dọn dẹp nhìn thấy cô liền nói:

- Chị Tiểu Nhi ơi, à thiếu phu nhân chị xuống ăn tối đi.

Cô thấy con bé gọi mình là thiếu phu nhân liền nói:

- Thư, em gọi chị là chị Nhi được rồi, không cần gọi chị là thiếu phu nhân đâu. Bọn mình là chị em thân thiết với nhau mà.

- Vâng chị, em biết rồi.

Thư cười nói.

Rồi con bé bê thức ăn tối đã chuẩn bị lên trên bàn ăn. Cô cùng con bé ăn tối. Những người giúp việc họ đã ăn và về phòng nghỉ hết rồi nên cô cũng chẳng quan tâm đến họ.

Cô hỏi:

- Thư, em thấy anh Triệt về nhà chưa?

- Chưa chị ạ

Con bé trả lời.

Cô không nói gì cúi mặt ăn tiếp. Ăn xong cô rửa bát cho con bé nghỉ ngơi mai đi học. Có một khu riêng biệt dành cho người giúp việc ở sân sau vườn. Một mình cô ở dưới phòng khách trong căn biệt thự rộng lớn chờ anh.

Tại quán bar, anh đang cùng Minh uống rượu. Tiếng nhạc sập sình, bốc cháy cả vũ trường trái ngược hoàn toàn với không khí yên tĩnh trong phòng vip này. Minh thấy lạ hỏi:

- Triệt, sao hôm nay mày đi đâu đấy. Lễ kết hôn mà mất tích.

Lăng Triệt cầm ly rượu vang trong tay lắc nhẹ nói:

- Tố Lan quay trở về rồi.

Minh bất ngờ nói:

- Chẳng nhẽ mày ở với cô ta bỏ vợ mày một mình sao. Mày đang làm gì thế?

- Tao vẫn còn rất yêu Tố Lan, còn về Tiểu Nhi tao tiếp cận cô ta để sau này hạnh hạ khiến cô ta đau khổ, trả thù cho ba mẹ tao.

Anh bình thản đáp.

- Tao cũng không muốn xen vào chuyện của mày nhưng tao khuyên mày hãy điều tra kỹ càng và lắng nghe con tim xem mày làm thế có đúng không?

Minh khuyên anh, rồi bỏ đi.

Anh độc thoại:

- Mọi chuyện tao làm tất cả đã theo kế hoạch rồi.

Sau đó anh ngồi uống một mình đến tối muộn.

1 tiếng, 2 tiếng rồi 3 tiếng đồng hồ trôi qua. Giờ đã 1 giờ sáng nhưng anh vẫn chưa về, cô rất buồn ngủ nhưng vẫn cố mở mắt nhìn ra ngoài cửa. Rồi cuối cùng cũng có tiếng xe bên ngoài sân. Cô chạy ra cửa, thấy anh đang bộ dạng say khướt loạng choạng bước vào nhà. Cô đến đỡ anh lo lắng nói:

- Triệt sao anh uống nhiều vậy? Cả ngày hôm nay anh đã đi đâu vậy.

Nhìn thấy cô anh chán ghét đẩy mạnh cô ra nói:

- Tôi không có say, nhìn mặt cô tôi cảm thấy rất chán ghét rồi.

Cô bị hất mạnh xuống đất, liền đứng dậy run rẩy nói:

- Triệt anh say rồi. Anh đang nói gì vậy, em đã làm gì sai sao?

Anh liền ép sát cô vào tường bàn tay to bóp chặt lấy cổ cô, gằn giọng nói:

- Cô không làm gì sai sao. Cô sai khi là con của người giết chết ba mẹ tôi.

Anh bóp chặt, khiến cô giãy dụa thoát ra. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy theo gò má vào tay anh. Anh cảm giác giọt nước mắt của cô làm bỏng tay anh. Anh buông cô ra.

Chưa để cô kịp thở, anh lôi cô xồng xộc lên phòng ngủ, đè cô xuống nói:

- Sao cô bây giờ rất bất ngờ phải không? Haha, để tôi giải thích cho cô biết nhé. Màn kịch gia đình hạnh phúc hạ màn rồi. Tôi tiếp cận cô vì muốn chờ tới ngày này lâu lắm rồi đấy. Tôi hận cô, ghê tởm và khinh bỉ cô. Nghe rõ chưa.

Từng lời nói của anh như xát muối vào tim cô. Như một cú trời giáng vào những mộng tưởng đẹp đẽ của cô. Cô không thể ngờ được mình là con rối để anh diễn kịch ư. Cô khóc nói:

- Triệt, chẳng nhẽ từ trước tới giờ anh chỉ trêu đùa em thôi sao. Tất cả chỉ là giả dối sao.

Cô hét vào mặt anh, anh bóp cằm cô nói:

- Đúng, tất cả đều là do tôi dàn dựng lên hết. Vụ cô bị bắt cóc, tôi bị đâm ý là một tay tôi làm, thông đồng với chúng nó diễn cho cô xem đấy. Cuối cùng cô cũng tin đó là thật mà đồng ý làm vợ tôi. Tất cả sụp đổ rồi cô thấy vui chưa. Còn tôi thấy rất thoải mái khi không cần phải diễn kịch nữa.

Cô không còn nước mắt để khóc nữa nói:

- Vậy có phải đám cưới sáng nay anh cũng dựng lên đúng không?

Anh đáp.

- Đúng cô thật ngu dốt quá Tiểu Nhi à. Cô không nhận thấy đám cưới toàn người thân cô mà không thấy một ai ở bên nhà tôi à. Tôi muốn chính gia đình cô bị mất mặt đấy. Haha

Cô dùng sức tát mạnh vào mặt anh một cái thật đau, hét lên:

- Anh tưởng anh là ai mà lấy gia đình bạn bè tôi ra làm trò đùa hả. Anh muốn làm gì cứ trừ giận hết lên người tôi đi. Việc gì phải tốn nhiều công sức lên kế hoạch thế. Anh thật kinh tởm, ác độc. Anh mau tránh ra, tôi khinh bỉ, kinh tởm anh. Mau buông tôi ra tên khốn kiếp này. Huhu