Trữ Đan Thuần đang đi học trên con đường mòn tới trường , bước chân rất chậm
, tương đương với tốc độ chậm chạp của ốc sên
“Đan Thuần ! Đan Thuần!”. Một thiếu niên mặt đỏ như gấc hồng hộc chạy tới ,
bộ dáng có chút thẹn thùng , xấu hổ giống như các bà các chị.
Trữ Đan Thuần nghe thấy có người gọi tên cô , mới miễn cưỡng thần trí quay
đầu lại , vẻ mặt chả biết gì nhìn thiếu niên kia.
“Đàn chị Đan Thuần ….. Em , em ……. em thích chị đã lâu rồi!” Thiếu niên cúi
đầu , đem một bức thư tình đưa lên cao , chờ đợi người trong lòng tiếp nhận.
Trữ Đan Thuần xem bộ dáng thiếu niên đáng yêu trước mắt , trong mắt hiện lên
tia tinh quái đùa dai : “Thật không? Chị cũng thích em lắm..”
Thiếu niên sau khi nghe thấy kích động không thôi , ngẩng đầu , lộ ra một
lọat hàm răng trắng đều , cười đến thật thà , khờ khạo :” Thật vậy sao?”
“Ừ , thân là đàn chị của em , chị đương nhiên quan tâm đàn em như em rồi .
Cho nên , làm sao có thể không thích em?” Trữ Đan Thuần nghịch ngợm chớp chớp
mắt :” Cho nên ……. em yên tâm đi , về sau chị nhất định sẽ che đậy tội của em
.”
Thiếu niên nhất thời ngây ngẩn cả người , trong người câu dường như hiểu lầm
rồi .” Đàn Thuần , ý của em là , chúng ta quen nhau đi !!”
“Quen nhau ? Không thành vấn đề ! Từ giờ trở đi , chúng ta sẽ là bạn bè !”
Trữ Đan Thuần nói không rõ ràng , lại vẫn trượng nghĩ vỗ vỗ bả vai thiếu niên ,
rất giống bộ dáng của một chị lớn trong nhà.
“Đan Thuần ! Em … yêu chị! Từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy chị hôm lễ khai
giảng em đã yêu chị !” Thiếu niên cũng bất chấp thẹn thùng , mạnh dạn giãy bày
tình cảm của mình.
“Giữa ban ngày ban mặt , em còn đứng ở đây dũng cảm tỏ tình ?! Có muốn lăn
lộn ở cái trường học này không hả? Cô nói cho em biết , mặc kệ là ai , tại học
viện này , không được yêu đương ! Em phải biết rằng , cha mẹ em đưa em tới
trường để làm gì , tiền bạc của bọn họ đều là mồ hôi nước mắt nha …” Giáo viên
chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ , bắt đầu không ngừng giáo huấn .
Phụ nữ đang vào giai đoạn thời mãn kinh , 80% cùng Đường Tăng là người một nhà
, chẳng thế thì làm sao có thể dài dòng như vậy?
Trữ Đan Thuần chán nản xoa xoa lỗ tai , nhìn thiếu niên trước mặt bị giáo
huấn thấy thương cảm , thở dài : “Haiz , chủ nhiệm , cô hiểu lầm rồi . Chúng em
đang tập kịch bản ạ .”
“Kịch bản?” Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên ngừng dạy bảo , nghi hoặc nhìn
thiếu niên kia : “Thật không?”
“Vâng!” Thiếu niên bất đắc dĩ cúi đầu , tại sao hôm nay cậu lại xui xẻo như
vậy?…. Bày tỏ cái là bị bà già kia bắt được
Giáo viên chủ nhiệm đẩy đẩy kính mắt trên mũi : “Vậy nhóm các em tiếp tục tập
đi.”
Nhìn bóng dáng chủ nhiệm đi xa , Trữ Đan Thuần cười : “Xem đi , ít nhiều chị
cũng là bạn bè tốt giúp em nha ….! Vậy đi , sau này còn gặp lại.” Nói xong ,
chạy mất dạng
Sau này còn gặp lại ? Hừ ! Lần sau sẽ không hẹn nữa ! Trữ Đan Thuần vừa chạy
vừa nói âm thầm trong lòng.
Chạy thật lâu , Trữ Đan Thuần thở hổn hển dừng lại . Sau khi ra khỏi học
viện , đúng là cô không muốn về nhà…. Bởi vì trong nhà bố mẹ cô đem cô đi bán
cho kẻ dở hơi kia? Bán làm vị hôn thê của tổng tài công ty nào đó kia .
Ai biết được tên tổng tài kia bao nhiêu tuổi, lại vẫn mơ ước muốn trâu già
gặm cỏ non? Hoặc là bán thân bất tọai , mua cô về để chăm sóc ông ta ăn uống ?
Chẳng phải khác gì là một bảo mẫu thôi sao? Dù sao , cô chết cũng không cần thỏa
hiệp !!!
bán thân bất toại : bệnh liệt nửa người.
Đan xuẩn : Xuẩn trong ngu xuẩn , là con người ngu ngốc