Vì bị nắm tay quá chặt, đỏ ửng lên, cô bật khóc nức nở. Nhưng cậu nào có để ý, nhìn vào mắt cô, cậu nhắc lại:
-Nói, cô vào trường tôi làm gì????????!!!!!!_vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh như băng ấy.
Cô run lẩy bẩy, cắn chặt môi, mặt đỏ ửng, ấp úng trả lời:
-....tại....tại vì em....nhớ cậu quá._nói rồi cô quay mặt sang chỗ khác vì thẹn.
Là.... cậu đã sai sao??? thì ra cô, cô nhớ cậu nên mới đến tìm cậu, cậu trách nhầm cô rồi....Nhưng có gì đó sai sai thì phải
Cậu nhìn cô, cười lạnh:
-Nếu đã yêu thằng nào thì nói ra, cần gì phải giả bộ thế chứ????
Cô quay lại, nhìn cậu, hỏi:
-Sao em phải giả bộ chứ???
Cậu lườm cô, quát lên:
-Thôi đi, cô không phải giả nai với tôi đâu, cô có bao giờ gặp tôi đâu mà nhớ với nhung???
-... cậu... không nhớ ra em à?
-Cô là ai? bây giờ tôi mới gặp lần đầu, sao mà nhớ???_cậu khó hiểu nhìn cô.
-Em là Phong Nguyệt, con họ Hoàng, hồi nhỏ chúng ta có gặp nhau mấy lần mà, cậu không nhớ sao???.
Cậu nhíu mày, nghĩ lại
.... trên con đường làng, hai đứa bé đang nắm tay nhau chạy tung tăng, cậu bé hỏi cô bé:
-Em có muốn ăn kẹo không???_cậu bé cười hiền.
-Tớ có, cậu mua cho tớ nhé!!mà chúng ta bằng tuổi mà, sao cậu lại gọi tớ là em???
-Ờ.... thì.... tớ luôn là đại ca đó, ai cũng gọi tớ là cậu chủ, và bao gồm cả cậu.
-Nhưng tớ đâu phải là người làm nhà cậu mà gọi cậu là cậu chủ???
-Vậy gọi là cậu cũng được, nhưng cậu phải xưng em với tớ.... bởi vì tớ cao hơn cậu.
(tác giả: nguyên lí đâu ra vậy trời)
-Ừ,được, nhưng cậu phải mua kẹo socola cho tớ.
-Ừ _ cậu bé nắm tay cô bé đi mua kẹo.
.... trở lại với thực tại, thì ra cô là con bé hồi xưa, cậu đã từng gặp mấy lần, thảo nào khi gặp cô, cậu cảm thấy có gì đó gần gũi lắm, cậu ngắm lại cô, vẫn nét đẹp duyên dáng của tuổi mới lớn ấy, có đôi chút trẻ con, nhưng cái tính dịu dàng ấy thì không thể lẫn đi đâu được, và cả cái xưng hô "cậu, em " cũng từ lời hứa năm xưa mà ra.
Mà vừa nãy cô nói gì nhỉ??? cô nhớ cậu nên mới tìm cậu, thì ra cô vẫn còn quí cậu, thì ra là vậy, cậu vui lắm, tim cậu bắt đầu len lỏi một ít ấm áp, nhưng cậu không biết là gì.....
-Tôi xin lỗi, tại tôi nóng tính quá _cậu quay ra nhìn cô, đằng nào cậu cũng là người có lỗi trước.
Cô quay ra nhìn cậu, lắc đầu:
-Không.... không có gì đâu ạ _cô vẫn nắm chặt cổ tay, mắt vẫn còn ướt.
Thấy cô có vẻ lạ, cậu cầm tay cô lên xem, một vệt đỏ ửng lên từ cánh tay, là do cậu lúc nãy nắm chặt tay quá mà, sao cô lại không nói gì, chỉ lặng im, cậu nhìn cô đầy trách móc:
-Sao bị đau mà không nói???....mà tôi thực sự là không cố ý đâu, chẳng hiểu sao lúc ấy tôi nóng thế, tôi xin lỗi.
Bác quản gia tròn mắt, quay lại , há hốc mồm, chưa bao giờ thấy cậu lại vì một đứa con gái mà xin lỗi như vậy cả, còn xin lỗi đến hai lần nữa chứ....
-Có việc gì mà nhìn.... ông có thuốc giảm đau không???
-Dạ... có ạ, đây cậu chủ _ông quản gia cầm chiếc hộp thuốc đưa cho cậu.
Lấy được chiếc hộp, cậu bôi thuốc vào tay cô cẩn thận, còn nhẹ nhàng thổi vào tay cô, vì cúi gằm xuống để thổi nên cậu không biết rằng vợ tương lai của cậu đang đỏ bừng mặt....