Vợ À.... Em Thật Ngốc

Chương 3




Sau khi ăn sáng hai cô đi đến một tiệm trà sữa gần đó rất nổi tiếng. Đang ngồi uống thì Uyên Dạ bảo đi vệ sinh một chút. Thanh Hạ đang ngồi uống trà sữa ngon vừa nhìn quan cảnh ngoài đường. Bỗng có một cặp nam nữ đi ngang qua làm Thanh Hạ chú ý. Cô liền chạy ra cửa để nhìn rõ hơn nhưng khi chạy ra đã không thấy nữa. Cô xoa mắt đi vào, Thanh Hạ nghĩ chắc là mình nhìn lầm rồi đi vào lại. Lúc cô đi qua chiếc bàn kia thì bất ngờ bị kéo lại, quay qua thì thấy một cô gái với khuôn mặt rất đẹp nhưng lại đầm đìa nước mắt. Não của Thanh Hạ bắt đầu hoạt động, cô vắt óc nhớ lại thì ra đây là Tú Tuệ còn người đàn ông kia hình như là cái người đụng cô hôm trước. Thấy cô đứng sững đó thì Tú Tuệ quay qua nói với người đàn ông kia: Hàn Tử Phong anh nói anh yêu tôi, không có phản bội tôi, không có người khác nhưng hôm đó tôi đã thấy anh đứng nói chuyện với cô ta.( Nam chính của chúng ta đã lên sóng nên từ bây giờ mình sẽ viết tên thay cho người đàn ông kia nhá)

Thanh Hạ định mở miệnh phản biện thì Tú Tuệ đã đứng dậy nói: Thôi được rồi anh không cần giải thích với tôi nữa. Chúng ta chia tay đi._ Tú Tuệ nói xong liền rời đi, lúc cô ta ra đến cửu thì quệt nước mắt nhếch miệng cười.

Quay lại với Thanh Hạ vẫn còn chưa tiêu hóa hết những lời Tú Tuệ nói. Cho đến khi Người đàn ông tên Hàn Tử Phong kia đứng dậy thì cô mới hoàn hồn nói: Anh đuổi theo cô ấy mau lên._ Hàn Tử Phong vẫn không chạy theo mà càng tiến đến gần

Hàn Tử Phong: Không ngờ hôm đó tôi chỉ lỡ đụng trúng em thôi mà đã làm cho vị hôn thê của tôi hiểu lầm đòi chia tay.

Thanh Hạ: Vậy thì anh mau chạy theo giải thích với cô ấy nhanh lên.

Hàn Tử Phong: Bây giờ có giải thích thì cô ấy cũng không nghe. Em không cần phải lo cho dù cô ấy có chạy đến đâu thì tôi cũng sẽ đưa cô ấy về nhưng bây giờ tôi sẽ cho cô ấy tự do hai năm

Thanh Hạ: Ý anh là....

Hàn Tử Phong: Em bây giờ nên nghĩ em phải làm thế nào để đền bù cho việc này đi._ Vì hắn đứng gần cô mà còn cúi sát xuống nên hơi thở của hắn phả vào mặt cô làm cho mặt cô hồng lên

Thanh Hạ:_ Cô đẩy hắn ra nói:- Anh vô duyên, tự nhiên lại do tôi làm. Hôm đó anh là người đụng tôi tôi đã không nói gì mà còn xin lỗi anh nữa đó