Vợ À Em Không Thể Thoát

Chương 13




- Mình không thể bỏ mặc ba mẹ mình được.

- Thôi được rồi! chuyện đến đâu tính đến đấy cứ ăn đi đã. Chuyện đâu còn có đó giờ phải ăn no có ăn no thì não mới hoạt động để suy nghĩ được.

Hai cô gái ăn xong thì chia tay ra về

Tập đoàn Phương thị.

- Chủ Tịch người của chúng ta báo hôm nay phu nhân đi lang thang đến tối thì rẽ vào một quán ăn nhỏ ngồi ăn và có gặp một cô bạn.

- uh! chuyện sai cậu làm đã làm xong chưa.

- Đây là tài liệu người của chúng ta sai đi điều tra đã chuyển về. Trợ lý vừa nói vừa đặt trước mặt anh tập tài liệu.

Anh mở ra xem một lúc nhếch môi cười lạnh rồi đóng tài liệu lại.

- Bên Diệp thị gần đây thế nào?

Họ đang tham gia dự án khu du lịch sinh thái. Nếu thành công họ có thể vực dậy 70% công ty

- Nói người của chúng ta gây chút sóng gió.

- Vâng, thưa chủ tịch

Y Lan về đến biệt thự cô lên thẳng phòng tắm rửa rồi lên thẳng giường nằm. Định gọi về hỏi ba mẹ nhưng nghĩ ba mẹ luôn không muốn cô phải lo lắng có thể sẽ không nói. Cô chỉ có thể tự mình tìm hiểu rồi giúp ba mẹ. Cô sẽ gặp và thuyết phục anh lần nữa vậy. Có vẻ như hôm nay anh ta sẽ lại không về. Vậy cô phải đợi thêm để gặp được anh ta.

Đêm hôm đó phải rất khuya một chiếc Bentley từ từ tiến vào biệt thự. Y Lan chợt tỉnh giấc cô cảm thấy khát nước ngồi dậy cầm bình nước nhưng trong bình đã hết nước cô khoác áo nên định đi xuống nhà bếp lấy nước. Không muốn làm ồn cô không bật đèn chỉ dùng ánh sáng từ điện thoại để soi sáng. Lần mò một hồi cô cũng xuống được phòng bếp. Loay hoay mở tủ lạnh tìm nước uống. Cô không hề biết rằng trong bóng tối một đôi mắt sáng như chim ưng đang quan sát mọi cử động của cô. Ngửa cổ tu một hơi khiến nước tràn ra làm ướt một ít cổ áo ngủ của cô.

Xong xuôi cô lại mò mẫm đi lên cầu thang. Đi được hai bậc do không nhìn rõ nên cô vấp ngã. Cô " A " lên một tiếng cố bám vào lan can nhưng không kịp.

Nghĩ mình chết chắc những ngay sau đó cô hoàn hồn thấy mình rơi vào một vòm ngực rắn chắc. Cô mở to mắt nhìn anh.

- Sao anh lại ở đây

- Vậy em nghĩ tôi nên ở đâu.

- Tôi! tôi không có ý đó. Cô định thần nhìn lại cô đang nằm lên người anh, còn ôm anh rất chặt nữa. Cô xấu hổ vội ngồi dậy nhưng vì quá xấu hổ và vội vàng cô lại ngã nhào vào anh môi cô và anh không hẹn và gặp cứ thế chạm vào nhau. Cô càng luống cuống muốn đẩy anh ra không ngờ anh ôm cô càng chặt hơn xoay người nằm đè lên cô. Áo ngủ trên người cô do va chạm nên bị xô lệch làm hở ra một mảng da thịt trước ngực. Nhìn cảnh xuân trước mặt mắt anh híp lại một đường.

- Thật không ngờ em lại vội vàng muốn tôi như vậy. Nếu đã vậy tôi đây cũng không khách sáo mà thỏa mãn em.

- Anh nói bậy tôi không cố ý..

Cô chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại. Ưh.. nụ hôn của anh đến thật bất ngờ đến chính anh cũng không lường trước được. Lúc đầu chỉ là doạ cô một chút nhưng khi chạm vào môi cô một cảm xúc khó tả trong anh nó như dòng nước ấm chạy qua. Mới đầu chỉ là môi chạm môi về sau như nam châm trái chiều không dứt ra được môi anh quấn lấy môi cô cạy mở miệng cô đưa lưỡi vào cuốn lấy chơi đùa cùng chiếc lưỡi đinh hương của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên điên cuồng và tham luyến tay anh dần không an phận mà di chuyển trên người cô.

Bỗng tạch một tiếng cả căn phòng sáng choang. Cả hai giật mình cô vội đẩy anh ra.

Anh ngồi dậy xửa lại quần áo trên người liếc nhìn kẻ vừa phá đám kia một cái sắc như dao.

Quản gia thấy anh liếc mình liên cúi đầu lui một bước. Ông thật ngu ngốc mà lẽ ra không nên ra khỏi phòng dù có nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

- Xin lỗi cậu chủ tại lúc nãy tôi nghe có tiếng hét.

Y Lan đỏ bừng mặt vội bỏ chạy lên lầu. Nhìn cô bỏ chạy anh cũng không nói gì. lạnh lùng bỏ về phòng.

Nhìn hai người như vậy quản gia thầm tự chửi mình rồi cũng lặng lẽ tắt đèn về phòng.

Cô chạy một mạch về phòng đứng tựa lưng vào cửa thở hồng hộc. Cô chạy vào nhà vệ sinh vốc nước tạt lên mặt cho tỉnh táo.

- Trời ơi! chuyện gì vừa xảy ra vậy, anh ta hôn mình sao. Trời ơi! điên mất sao mình và anh ta có thể hôn nhau kia chứ.

Sau khi rửa mặt cô leo lên giường nằm mà đầu óc không thế nào xua đi nụ hôn vừa rồi. Cô vẫn có thể cảm nhận được mùi long đàn hương từ người anh trên cơ thể mình. Cô lắc đầu cố nhắm mắt lại nhưng vẫn. không tài nào ngủ được.

Ở thư phòng Cảnh Hàn thất thần ngồi trước bàn làm việc nhớ lại nụ hôn lúc này của hai người anh bất giác sờ lên môi mình cảm giác hơi thở của cô vẫn còn vương vấn trên môi. Anh biết rõ vừa rồi cơ thể mình có phản ứng với cô.

- Chết tiệt! chỉ một nụ hôn thôi mà. Mình cũng không phải chưa từng hôn qua phụ nữ. Anh cạn hết ly rượu cố làm tâm trí mình bình thản trở lại