Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh

Chương 93




“Cạch” Hàn Dạ Thần từ từ bước vào, theo sau anh là Minh Hạo với khuôn mặt bị bặt bầm dập trông rất đáng thương. Mạc Vi Như từ trong WC ra, cô nhìn Hàn Dạ Thần rồi “hứ” một tiếng, không để ý đến anh. Hàn Dạ Thần cười cười muốn đến ôm cô nhưng đành phải dừng lại. Nhìn Minh Hạo với khuôn mặt bị bầm tím, Mạc Vi Như ngạc nhiên vội hỏi “Minh Hạo, mặt anh...?” Minh Hạo cắn môi khóc thầm trong lòng, anh không biết mình đã làm gì sai...huhu vì sao? Chợt thấy dấu hôn đỏ sẫm trên cổ cô, Minh Hạo bừng tỉnh. Không lẽ hai người này...?? Haha hiểu rồi, là anh phá không khí của hai người họ nên Hàn Dạ Thần mới đánh anh như vậy! Hô hô ra là thế! Anh cười gian nhìn Mạc Vi Như làm cô đỏ bừng mặt, tay vô thức kéo cổ áo cao lên.

- Chỉ bị bầm chút thôi, lỗi là do tôi mà... - Minh Hạo xoa xoa mặt cười nói.

- Đây là Thần đánh anh sao? - Cô liếc sang Hàn Dạ Thần

- Khụ khụ, tôi sai nên cậu ấy đánh tôi là đúng rồi, tôi không trách cậu ấy đâu - Minh Hạo hắng giọng.

- Anh vào đây ngồi đi, để tôi bôi thuốc cho anh, để lâu không tốt đâu - Cô lấy trong tủ ra một tuýp thuốc bôi trị bầm tím.

- Ơ không cần đâu, chút nữa tôi bôi được mà - Cảm nhận được khí lạnh buốt sống lưng. Minh Hạo mồ hôi chảy ròng ròng, anh vội xua tay

- Đừng ngại mà, tôi có sẵn thuốc đây rồi, tôi bôi cho anh sẽ cẩn thận hơn.

- Đây là bệnh viện, có bác sĩ mà, việc gì em phải tự mình bôi cho cậu ta thế hả? - Hàn Dạ Thần nhíu mày nói.

- Những việc nhỏ nhặt như vậy không nên để đích thân các bác sĩ phải làm, họ còn có công việc quan trọng hơn. Em làm là được rồi, có gì không được sao? - Mạc Vi Như chậm rãi nói.

- Tất nhiên là không được rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân!! - Hàn Dạ Thần hừ lạnh. (Anh mà cũng nói được câu này?)

- Minh Hạo, kệ anh ấy đi, để tôi bôi thuốc cho anh - Mạc Vi Như không để ý đến anh nữa, cô tiếp tục nói với Minh Hạo.

Minh Hạo nhìn Hàn Dạ Thần đang tức muốn điên lên thì anh muốn bật cười hả hê. Minh Hạo cũng không quản ngại rằng hậu quả mà bản thân sẽ phải gánh chịu. Anh mỉm cười đi đến ngồi xuống ghế “Làm phiền cô rồi” Mạc Vi Như mỉm cười lấy thuốc bôi cho anh “Không có phiền đâu, anh cất công đến thăm tôi rồi lại bị bầm như vậy, tôi cũng thấy có lỗi” cô liếc xéo Hàn Dạ Thần. Anh giận dỗi quay đầu đi. Minh Hạo gật đầu, cảm nhận ngón tay mềm mại nhẹ nhàng bôi thuốc cho mình, anh thấy thật thoải mái. Lớp thuốc mát lạnh khiến anh dễ chịu hơn hẳn. Vì bôi thuốc nên ở khoảng cách khá gần, Mạc Vi Như chăm chú cẩn thận bôi cho anh còn Minh Hạo đã ngơ ngẩn từ khi nào. Gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô khiến anh không tự chủ mà nhìn đến say mê. Hai má anh hơi hồng, ánh mắt dịu dàng say mê nhìn cô.

Đang chìm vào khoảng trời tuyệt đẹp này thì “Bốp” Minh Hạo ôm đầu kêu “Á” lên một tiếng. Anh ôm đầu nhảy tưng tưng vì đau. Mạc Vi Như giật mình, hốt hoảnh nhìn Minh Hạo “Anh...anh sao vậy?” Rồi cô nhìn Hàn Dạ Thần đang nhàn nhã đứng trước mặt, cô nhíu mày “Sao anh lại đánh anh ấy?” Hàn Dạ Thần hậm hực giậm chân xuống sàn, giọng nói đầy uất ức “Cậu ta dám nhìn em say mê như vậy, anh không chịu nổi nên đã đánh cậu ta đó!! Bây giờ em vì cậu ta mà trách mắng anh sao? Em là người phụ nữ của anh, thử hỏi có thằng đàn ông nào thấy người mình yêu đối xử tốt với người khác mà bình tĩnh nổi không?? Hơn nữa, em giận anh vì chuyện anh hôn em đúng không? Có gì đáng phải giận? Chúng ta là người yêu, sắp tới sẽ kết hôn, em còn vì chuyện vặt đấy mà giận anh? Sao em không suy nghĩ cho anh một chút đi hả Vi Như!!” Hàn Dạ Thần quay phắt người đi ra ngoài.

Tiếng cửa đóng “Sầm” lại làm hai người ở trong phòng phải giật mình. Minh Hạo trợn mắt nhìn cái cửa có dấu hiệu lung lay, anh run giọng “Cậu... cậu ấy giận... giận thật rồi!?” Mạc Vi Như cúi đầu “Là do tôi...” cô không nên hành xử như vậy, là cô sai thật rồi. Minh Hạo muốn an ủi cô nhưng rồi lại thôi, anh đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi cáo từ, trước đó anh nói “Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy tức giận thật đấy, cô phải cố gắng nhé! Cố gắng làm cậu ấy nguôi giận” Mạc Vi Như gật đầu.

Trong phòng chỉ còn mình cô, Mạc Vi Như ra ngoài đi tìm anh. Cô hỏi qua vài người ở hành lang. Hỏi mãi mới biết được anh chạy lên phía tầng thượng. Lên tầng thượng, cô nhìn xung quanh tìm bóng dáng anh. Thấy Hàn Dạ Thần ngồi một chân duỗi một chân co lại, tay chống đầu, hướng mắt nhìn ra ngoài trời. Cô chậm rãi bước đến cách anh một khoảng.

- Thần... - cô khẽ gọi

Hàn Dạ Thần im lặng, anh cũng không quay lại nhìn cô.

- Em xin lỗi... - Cô cúi người nói.

-....

- Em không nên làm như vậy, để anh phải tức giận, để anh phải khó chịu, để anh phải hiểu sai về em...

-....

- Em không biết nên làm gì để anh nguôi giận, em chỉ biết nói xin lỗi anh. Em không bài xích anh hôn em, cũng không bài xích anh đụng em. Xin anh đừng hiểu như vậy. Là em thẹn quá hóa giận, nhất thời không kìm được cảm xúc. Em xin lỗi... - Cô quỳ gối xuống, ôm mặt khóc nức nở - Em không chịu được cảm giác anh không quan tâm em, không để ý đến em nữa. Hức....huhuhu

Hàn Dạ Thần mím môi đứng dậy, chậm rãi bước đến cạnh cô. Anh ôm cô vào lòng vỗ về. Nước mắt cô thấm ướt áo anh, cô ôm chặt anh luôn miệng nói “Xin lỗi...em xin lỗi...xin anh đừng giận em mà” Hàn Dạ Thần thở dài, anh mỉm cười nói “Uh không giận, sẽ không giận nữa...” Bỗng cô đẩy nhẹ anh ra, Hàn Dạ Thần còn đang ngạc nhiên thì môi anh bị một vật mềm mại chạm vào. Cô hôn anh!!!

Hàn Dạ Thần chuyển từ thế bị động sang chủ động. Dưới cái nắng nhẹ của mùa thu, hai người hôn nhau nồng nhiệt quên trời quên đất. Với họ lúc này, chỉ có sự ngọt ngào mà thôi.

*****************

Mạc Vi Như hồi phục sức khỏe, cô cùng anh đi đăng ký kết hôn. Cầm tờ giấy kết hôn trong tay. Cả hai người đều cảm giác như không thể ngờ được nhất là Hàn Dạ Thần, cuối cùng anh và cô cũng đã kết hôn rồi... Hai người phấn khính nắm tay nhau ra khỏi cục dân chính. Ngồi lên xe, Hàn Dạ Thần hôn lên trán cô, mỉm cười “Chúng ta đã là vợ chồng rồi nhưng anh vẫn nợ em một hôn lễ thật long trọng” Mạc Vi Như nắm tay anh, khẽ lắc đầu “Hôn lễ của chúng ta, em không muốn làm quá cầu kì hay long trọng, chỉ cần có anh là được rồi...” Hàn Dạ Thần hôn chụt vào môi cô “Vợ anh đáng yêu quá!” Cô nghe tiếng còi bấm inh ỏi đằng sau liền nói “Chồng à, anh nên chú tâm lái xe đi thôi...” Hàn Dạ Thần cười khởi động xe “Tuân lệnh vợ!”

Vài ngày sau, ở tiệm áo cưới quy mô nhất thành phố A. Mạc Vi Như đang nói chuyện với nhân viên. Hàn Dạ Thần thì đi xem qua từng bộ váy trên gian hàng. Mạc Vi Như nói chuyện với nhân viên xong, cô đi tới chỗ anh “Anh chọn được bộ váy cho em chưa?” Vì Hàn Dạ Thần muốn tự chọn váy cưới cho cô nên Mạc Vi Như đành để anh tự quyết. Hàn Dạ Thần xị mặt “Xem ra anh không chọn được váy cưới cho vợ rồi...” Mạc Vi Như phì cười nhéo má anh “Chồng yêu, đừng từ bỏ như vậy chứ! Anh cứ chọn đi rồi em thử, anh thấy được thì chúng ta chọn” Hàn Dạ Thần suy tư, anh đi lại gian hàng, chọn lựa rồi giơ lên vài bộ váy. Cô gật đầu với cô nhân viên, nhân viên cầm lấy vài bộ váy cưới mà anh đã lấy rồi theo cô vào phòng thay đồ. Hàn Dạ Thần cười nhìn theo cô, sắp được thấy cô mặc váy cưới rồi. Hihihihihi Hàn Dạ Thần cảm thấy thật mong chờ.