“Anh là ai?” Lancy thu hồi dáng vẻ của mình, cô mặt không biểu cảm nhìn chàng trai trước mắt. Và tất nhiên câu hỏi này làm John suýt “té ngửa“. Không phải là anh nghe nhầm chứ!? Lancy...hỏi anh là ai? Sao cô lại không nhớ anh? John đau lòng nghĩ, nhưng rồi anh tự nhủ bản thân rằng cũng đã hơn 20 năm trôi qua rồi, sao một cô bé 5 tuổi có thể nhớ được anh...! Dù sao John vẫn thấy thật đau lòng. Anh gượng cười “Lancy...em không nhớ anh sao?” Lancy nhìn anh cười khẩy “Anh là ai mà tôi phải nhớ?” “Lancy...haizz anh là John nè!” Trái tim nhói đau từng hồi, John thở dài nói.
“Cái gì? John?” Lancy trợn mắt hỏi lại. John thấy cô như vậy, tâm trạng buồn bã cũng vơi đi được phần nào, cô không phải là không nhớ anh mà chỉ là không biết bộ dạng anh lúc lớn ra sao thôi! John khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Trong đầu Lancy bỗng xẹt qua một phần kí ức, một cô bé và một cậu bé nhỏ tuổi chơi rất thân với nhau, hình ảnh cậu bé cõng cô bé trên lưng, lau nước mắt cho cô bé, ở bên cạnh cô bé, chơi cùng cô bé,... Hay có thể nói rằng, bất cứ mọi khoảnh khắc nào, phân đoạn kí ức nào dường như đều có cậu bé bên cạnh cô bé. Lancy đờ người ra, một lúc sau cô mới lắp bắp nhìn anh “John...John...là anh thật sao?“. John mỉm cười, anh bước lên một bước, dang hai tay ôm cô gái đang còn ngỡ ngàng kia vào ngực mình, miệng khẽ nói “Phải, là anh!“. Lancy hai mắt mở to, mất vài phút tiêu được điều vừa nghe, cô vui mừng ôm lại anh, ôm thật chặt, vùi đầu vào lồng ngực của anh. Lancy bỗng bật khóc làm John bối rối không biết phải làm gì, anh chỉ khẽ vỗ lưng cô như một người anh trai an ủi em gái dù trong lòng anh không hề muốn cái quan hệ đó chút nào.
- Sao lại khóc, nín đi Lancy, anh thương...
- Huhu... - Lancy sụt sịt, hai tay ôm chặt anh hơn, lớn giọng trách móc - Sao anh không đi luôn đi hả? Còn về đây làm gì? Anh đi suốt hơn 20 năm trời, mấy năm đầu còn nhắn tin, gọi điện cho em còn hơn mười mấy năm còn lại thì anh lại bặt vô âm tính, anh Alex cũng không tìm được anh! Anh có biết em lo lắng và thất vọng như thế nào không hả???
- Anh xin lỗi... - Từng lời Lancy nói như từng chiếc kim đâm xuyên qua trái tim John, lúc này thật sự ngoài câu xin lỗi, anh không biết nói gì hơn nữa - Lancy, anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho em nghe, nhưng mà Lancy này, anh thật sự rất vui vì em còn nhớ đến anh, còn lo lắng cho anh. Anh không mong điều gì hơn nữa...
Lancy buông John ra, cô kéo anh vào phòng rồi đóng cửa lại. Đẩy nhẹ anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng, cô ngồi xuống ghế đối diện, giọng mang âm điệu chất vấn “Em cho anh 5 phút để giải thích hết mọi chuyện với em...” John thở dài, giả vờ than vãn “Chuyện cũng khá dài, anh thấy 5 phút không đủ!” Lancy bặm môi rồi nói “Cho anh 7 phút” John bật cười rồi kể cho cô nghe về khoảng thời gian 20 năm đó, cuộc sống, học tập và làm việc của anh khi đó.
Nghe xong, Lancy rưng rưng nước mắt, cô sụt sịt “John...huhu thương anh quá đi!” John có chút buồn cười rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô “Lâu không gặp sao em mít ướt thế! Haha thế có còn giận anh nữa không đó?” Lancy lè lưỡi lêu lêu John. Cô đứng dậy đi sang bên chỗ bên cạnh John ngồi xuống, cô ôm tay anh rồi nói
- John...anh về cũng thật đúng lúc! Em đang đau lòng lắm đây...
- Chuyện gì có thể khiến cho Lancy của anh đau lòng vậy? - John vuốt tóc cô, khẽ hỏi