Không để cô có phản ứng gì, Hàn Dạ Thần đã cúi đầu xuống, hai bờ môi chạm vào nhau. Hàn Dạ Thần chậm rãi hôn cô, động tác không thuần thục nhưng lại mang một nét dịu dàng, ngọt ngào và chân thành. Đầu Mạc Vi Như trống rỗng, tai cô như bị ù đi, xung quanh có tiếng động gì? cô không nghe thấy, còn bộ phim đang chiếu cảnh gì? đã hết chưa? Cô không biết. Trong lòng cô lúc này đang tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, cô không biết nên làm gì? Và phải làm gì? Cứ thế cô để cho anh hôn mình nhưng cô có thể cảm nhận được rằng, một sự ngọt nào và say mê khó tả đang dâng lên trong cô. Khiến cô không thể chối từ mà vô thức phản ứng lại. Hai tay Mạc Vi Như lần lần vòng lên cổ anh, cổ hơi hướng lên, môi hai người vì thế mà càng thêm sát kề. Cô chủ động hôn lại anh!!! Hàn Dạ Thần hai mắt mở to mang theo vẻ ngỡ ngàng, nhưng rồi anh khẽ cười, đón nhận lấy nụ hôn của cô.
Hai người hôn nhau từ dịu dàng đến nồng nàn rồi đến bùng cháy, dường như xung quanh không còn tồn tại một ai, một thứ gì! Mạc Vi Như bị anh ôm hôn đến khó thở, cô khổ sở đẩy đẩy anh ra nhưng Hàn Dạ Thần không muốn buông cô ra lúc này, sự ngọt ngào này, anh không muốn dứt ra nhanh đến thế. Hai bờ môi kề sát, Hàn Dạ Thần khẽ dừng lại nói khẽ “Cho anh hôn em thêm chút nữa...” không chần chừ thêm, Hàn Dạ Thần lại tiếp tục hôn cô.
Sau một lúc hôn thỏa thích, Hàn Dạ Thần mới hài lòng buông cô ra. Mạc Vi Như mệt nhọc xụi lơ dựa vào người anh. Hàn Dạ Thần vui vẻ, hạnh phúc ôm chặt lấy cô.
Bộ phim đã kết thúc từ bao giờ, mọi người đã bắt đầu đứng dậy chuẩn bị ra về. May là hai người ở hàng ghế gần trên cùng, lại trong chỗ tối nên ít ai có thể nhìn được tình cảnh vừa diễn ra của hai người. Có người nhìn thấy cũng chỉ dám liếc một chút rồi đỏ mặt quay đi, họ hiểu rằng xem phim tình cảm thì không thể thiếu những tác động đến cảm xúc của người xem rồi. Với lại đây cũng là hiện tượng bình thường, thôi thì kệ người ta.
Mạc Vi Như dựa vào người Hàn Dạ Thần, mặt cô chôn sâu vào lồng ngực anh như để trốn tránh và che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, vẻ ngại ngùng và bất ngờ bên ngoài nét mặt. Cô không biết nên nói gì? Hay làm gì? Hôn...đã hôn rồi! Hàn Dạ Thần nói muốn hôn cô! Anh đã hôn thật! Nhưng...cô! Lại còn không biết trời đất mà chủ động ôm lấy anh, chủ động hôn anh! OMG! Phải làm sao bây giờ!? Huhu...Thiên a...ông giúp con đi ông ơi! Chắc con bị điên rồi! Huhu...
Hàn Dạ Thần biết cô đang đấu tranh cảm xúc trong nội tâm. Anh cũng không có vạch trần cô mà nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô rồi đỡ cô đứng dậy, giúp cô cầm túi xách. Hai người cùng ra ngoài, trong khoảng thời gian đó, Mạc Vi Như chỉ biết trốn tránh trong lòng Hàn Dạ Thần như một chỗ dựa.
Ra đến cửa, Mạc Vi Như không có ý định thoát ra, vẫn giữ nguyên tư thế đó khiến Hàn Dạ Thần bất đắc dĩ đấy nhẹ cô ra. Nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. Hàn Dạ Thần chỉ thấy một bộ dạng xấu hổ của cô, đôi mắt long lanh nước, mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ vì “kết quả” hôn lúc nãy đang hơi cắn lại. Hàn Dạ Thần đau lòng giơ tay lên, ngón tay thô ráp xoa cánh môi cô, muốn cô không cắn môi mình nữa.
- Vi Như...anh hiểu cảm xúc của em bây giờ rất hỗn loạn! Nhưng em thích anh, điều đó là sự thật... - Hàn Dạ Thần nói
-.... - Mạc Vi Như tròn mắt nhìn anh, ánh mắt bao chứa sự ngỡ ngàng và khó tin. Cô thích anh? Điều này cô chưa bao giờ nghĩ tới! Bản thân cô còn không dám khẳng định thì sao anh lại dám khẳng định việc này! Mạc Vi Như cắn môi nói - Sao...sao anh có thể khẳng định được tôi thích anh chứ! Hàn Dạ Thần, tôi...tôi chỉ là nhất thời không kiểm soát được và nó chỉ là hành động vô thức. Không hề có cảm xúc gì cả!
- Vi Như, em đừng có dối lòng mình! Anh có thể khẳng định rằng em thích anh! Bởi vì sao? Bởi vì em chủ động hôn lại anh! Bởi vì cái cách em lo lắng cho anh! Bởi vì cái cách mà em quan tâm anh! Bởi vì cái cách mà em trốn tránh anh! Bởi vì cái cách...mà em đối xử với anh! Còn bởi vì những cảm xúc của em khi đối diện với anh...Vi Như, anh có thể nhìn ra mọi thứ! Em phải đối diện với lòng mình rằng em thích anh...Và anh cũng thích em, anh thừa nhận, vậy nên từ giờ trở đi, em sẽ là bạn gái của anh, là người mà Hàn Dạ Thần này yêu - Hàn Dạ Thần không kìm được mà nói lớn. Ánh mắt anh khẳng định, lời nói chân thành chắc chắn.
-....Hàn Dạ Thần - Mắt cô long lanh nước, rồi chảy dài trên gò má. Vì sao nước mắt lại rơi? Cô không hiểu nhưng cô chỉ biết rằng đây là chân thực và là cảm xúc xúc động dâng trào không thể kìm nén của mình. Mạc Vi Như cúi đầu, cô đưa tay lau nước mắt. Rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nói - Cho em thời gian suy nghĩ được không anh...cho em một chút thời gian thôi...chỉ một chút.
Hàn Dạ Thần dang tay ôm cô vào lòng, anh vùi vào mái tóc cô, cằm đặt trên vai cô. Không nói gì nhưng anh đã gật đầu, Hàn Dạ Thần thầm nghĩ “Chỉ cần như thế này là được rồi, không cần gì khác nữa” Hàn Dạ Thần vuốt mái tóc cô, để cô lau nước mắt vào áo sơ mi của mình. Anh nói “Bao lâu cũng được, anh vẫn sẽ đợi em! Chỉ là đừng rời xa anh...Vi Như...!”
Mạc Vi Như khẽ gật đầu, nước mắt không kìm được thêm mà chảy dài, áo sơ mi đen của Hàn Dạ Thần đã bị thấm ướt một mảng. Anh không bị cảm giác ướt át, dinh dính làm cho khó chịu. Người sạch sẽ như anh cũng không còn bận tâm đến vệt ướt trên áo lúc này. Anh còn nghĩ rằng nên đem cái áo về đặt riêng ra, không cần giặt nữa bởi chiếc áo này đã lưu giữ những giọt nước mắt đáng giá của bảo bối anh - Mạc Vi Như và như là vật để khiến anh ghi nhớ mãi về ngày hôm nay. Người con gái anh yêu đã thật lòng thích anh, một cách chân thực và cảm xúc nhất.
Hàn Dạ Thần không biết nói thế nào về trái tim và tấm lòng anh lúc này. Chỉ có hai chữ “Hạnh phúc” và chỉ “Hạnh phúc“. Hàn Dạ Thần cảm thấy rằng, Hạnh phúc thật chỉ là giản đơn như vậy!
Hai người ôm nhau một lúc rồi mới lên xe về nhà. Hôm nay như thế là quá đủ rồi nên Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như không ăn bữa cơm tối nữa. Anh đưa cô về nhà trọ, hai người không ai nói câu gì, không khí dù yên tĩnh nhưng không hề lạnh lẽo hay gây khó chịu. Nó có gì đó len lỏi một niềm hạnh phúc ngập tràn trong khoang chiếc xe BMW. Hàn Dạ Thần đưa cô lên đến tận cửa, Mạc Vi Như cúi đầu khẽ nói “Chào anh...” cô định bước vào nhà thì Hàn Dạ Thần kéo lại, anh chậm rãi hôn lên trán cô, dịu dàng nói “Cho anh câu trả lời sớm nhất!” Rồi anh mỉm cười quay người ra về. Mạc Vi Như nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, cô đặt tay lên môi rồi lên trán. Cả người dựa vào cửa, cô bật ra tiếng thở dài “Không lẽ đúng là thật rồi...”
Câu trả lời sớm nhất!? Hàn Dạ Thần...em đã biết rồi, những lời anh nói em cũng đã hiểu và phần nào khai thông được nhưng em vẫn cần có một chút thời gian để ổn định lại. Thời gian quen nhau quá ngắn, em không có đủ dũng cảm để đón nhận. Một lần kia là quá đủ nhưng em lại cảm thấy tin tưởng anh, thật sự là tin tưởng anh! Hàn Dạ Thần...em thích anh! Thật sự đã thích anh rồi. Mạc Vi Như bùi đầu vào trong gối, cô nằm trên giường ngắm nhìn ra khung cảnh xa xa ngoài cửa sổ.
Đêm nay, hai con người mất ngủ bởi một tư vị mang tên hạnh phúc đã tràn ngập trong họ. Để họ cảm nhận, để họ thu hồi, để họ hiểu ra. Trái tim đối phương đã thật sự có nhau. Chỉ bằng một nụ hôn? Hay bằng nhiều các hành động, cử chỉ khác? Họ không biết cũng không cần biết nữa bởi vì chỉ cần họ nhận ra, họ yêu nhau là đủ.