Mạc Vi Như dọn dẹp xong xuôi, cả người ướt đẫm mồ hôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, nghỉ một lúc rồi mới đi tắm. Tắm xong, Mạc Vi Như định ngủ một giấc thì tiếng chuông tin nhắn ở điện thoại vang lên “ting...” cô mở ra coi, trên màn hình là dòng tin nhắn được gửi từ Hàn Dạ Thần
“Buổi tối em có bận gì không? Nếu không chúng ta đi xem phim nhé! Việc tôi đã làm xong rồi, muốn mời em đi cùng tôi tiện thể ăn một bữa cơm tối, nhanh hồi âm lại cho tôi”
Khóe môi cô hơi nhếch lên, ngón tay nhỏ xinh bấm lách cách trên màn hình “Được, mấy giờ chúng ta đi” bên kia nhanh chóng hồi âm “Hẹn em 6h, tôi sẽ đến đón em” “Ukm...” thở hắt một hơi. Mạc Vi Như để điện thoại lên bàn, cô nhìn đồng hồ, đã 5h kém 5 rồi, nên bắt đầu chuẩn bị luôn không ta...
********************
Dinh thự Hàn gia
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, anh day day mi tâm, gạt chồng văn kiện mới được xử lý xong sang một bên. Nhìn chiếc điện thoại im ắng trên bàn, anh khẽ cười. Đứng dậy đi về phòng mình, Hàn Dạ Thần mở ngăn tủ đồ, lấy ra một chiếc hộp hình trái tim màu bạc xám cỡ vừa, anh mở ra. Bên trong toàn bộ là hình của Mạc Vi Như, từ lúc cô còn ở thị trấn biển không lâu sau khi đến thành phố A rồi đến hiện tại. Có cả một vài bức ảnh ngày hôm nay đi chơi ở khu vui chơi và buổi picnic. Ảnh cô cười rạng rỡ, ảnh cô nhắm mắt tận hưởng làn gió, cảnh tóc cô bay bay, cảnh cô đón lấy và hòa mình vào thiên nhiên,...
(Đoạn này thấy anh Thần cũng biến thái không kém anh Hải Trình, một anh nhìn trộm còn một anh chụp trộm ^^)
Tất cả đều làm Hàn Dạ Thần nhìn đến ngẩn người. Không biết từ bao giờ, những bức ảnh vô tri vô giác này đã trở thành tài sản quý báu nhất của anh chứ không nói đến tiền. Bức ảnh đều chung một người đó là một cô gái mang vẻ đẹp của thiên thần, rực rỡ và toả sáng.
Đây cũng là bí mật của Hàn Dạ Thần anh, anh không muốn tiết lộ khi chưa có được cô ở bên mình. Anh muốn những bức ảnh này trở thành tia sáng trong cuộc đời của anh.
“Cốc...cốc”
Tiếng ông quản gia vang lên “Thiếu gia, có người nhà của Chu gia đến! Là ông Chu Vinh và con gái Chu Lệ!” Hàn Dạ Thần nhíu mày rồi lại nhếch môi cười lạnh, không ngoài dự đoán của anh, chó đã tự dắt mình tới cửa. Phải nhanh giải quyết để còn đi chơi với cô.
Hàn Dạ Thần đi xuống dưới lầu, có ông Chu và con gái Chu Lệ đang đứng ở cửa ra vào, không dám bước vào cũng không dám có hành động gì. Hàn Dạ Thần ngồi xuống ghế sofa, ông quản gia pha cho anh một tách cafe đen. Hàn Dạ Thần ưu nhã ngả người ra sau, chân vắt hình chữ U, nhướn mày về phía hai cha con Chu gia.
Ông Chu Vinh cả người hơi run, ông nắm chặt tay, cố gắng thu hồi lại áp lực đang dâng lên trong người mình. Chu Lệ thì không hề ngại ngùng mà hai mắt dán chặt vào Hàn Dạ Thần, mang theo si mê và có chút không cam lòng. Chu Vinh cười cười, đầu hơi cúi trước Hàn Dạ Thần
- Hàn chủ tịch, tôi đến đây có chút quà mọn muốn tặng ngài - Ông ra hiệu cho cô con gái Chu Lệ đưa chiếc túi dạng hộp đựng chai rượu đắt tiền bên Ý.
- Chỉ tặng quà...!? - để quản gia nhận lấy, anh nhìn Chu Vinh đến buồn cười, anh hỏi
- Hàn chủ tịch, chuyện quà cáp chỉ là phụ, tôi sẽ nói luôn vào vấn đề chính như ngài muốn - Chu Vinh hắng giọng - Chuyện kinh doanh của Chu thị dạo gần đây xảy ra chút chuyện không hay, tôi...- Ông muốn nói tôi là người khiến Chu thị gặp chuyện không lành? - Hàn Dạ Thần nhấp một ngụm cafe đen nóng.
- Không...không phải - Chu Vinh vội xua xua tay.
- Chiêu ám chỉ rõ ràng như vậy, tôi không biết sao được - Hàn Dạ Thần nhếch môi lạnh lùng nói - Tôi không rảnh mà đi gây khó dễ cho lũ chuột nhắt các ông, Chu thị hay Chu gia thì Hàn Dạ Thần tôi cũng không thấy hứng thú.
- Haha...Hàn chủ tịch, tôi không có ý đó, tôi biết ngài là người như thế nào mà - Chu Vinh cười, hai bàn tay ông ta đã nắm chặt đến trắng bệnh, trong đầu không ngừng chửi rủa Hàn Dạ Thần - thú thực với ngài là hôm nay tôi đến không phải chuyện công việc gì mà vẫn là muốn nói đến chuyện cũ
- Chuyện cũ?
- À thì...cái hôm ở buổi dạ tiệc Chu gia đó...ngài thật sự không để tâm?
- Là vị hôn thê của tôi không để tâm, chứ không phải tôi
- Ngài nói vậy tức là...
- Chu gia các người, thật làm vị hôn thê của tôi phiền lòng, cô ấy tốt bụng muốn xin tha cho các người nhưng tôi thì ông biết rồi đấy, đụng đến người của tôi nhất là người phụ nữ của tôi, hậu quả sẽ rất lớn...
- Hàn chủ tịch, ngài nói vậy...!!?
Hàn Dạ Thần cầm lấy bản hợp đồng do quản gia đưa, anh lật lên xuống để kiểm tra qua rồi mới đưa cho Chu Vinh. Chu Vinh nhận lấy bản hợp đồng, ông ta đọc một hồi xong, mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng vì tức giận, ông ta ném bản hợp đồng xuống bàn, tay chỉ thẳng vào Hàn Dạ Thần
- Mày...mày muốn thu mua Chu thị! - Chu Vinh gằn từng tiếng, Chu Lệ đằng sau nghe cũng giật mình “Cái gì? Thu mua?”
-.... - Hàn Dạ Thần uống thêm ngụm cafe, mắt ánh tia chế nhạo nhìn Chu Vinh.
- MK, mày dám...tao hỏi Chu gia bọn tao đã đụng đến mày chuyện gì, ngoại trừ việc con gái tao nó ngu dốt đụng đến vị hôn thê của mày nhưng có xảy ra chuyện gì đâu. Chu thị khác, nó khác, sao mày có thể trút giận lên đầu tao thế hả!!! - Chu Vinh lửa giận phừng phừng, ông ta nói như hét, nhìn Hàn Dạ Thần một hồi bình thản càng thêm nhức mắt.
- Chú ý cách dùng từ - Ông quản gia nhíu mày nhắc nhở Chu Vinh, Hàn thiếu gia ghét nhất là bị chỉ thẳng vào mặt và nói không hay về cậu ấy, ông Chu Vinh này đã vi phạm cả hai điều, thật ngu ngốc.
- Ông chỉ là quản gia mà cũng dám lên mặt với tôi!?
- Chu Vinh, ông nói thế là sai rồi, người như ông còn không xứng đáng xách giày cho người của tôi.
- Mày....
- Cho ông quyền lựa chọn, một là ngoan ngoãn từ chức ra khỏi Chu thị, tôi không thích lưu lại người cũ, còn nếu không thì...mời ông vào tù
- Vào tù!!? Ba! Thế là sao chứ!? - Chu Lệ hốt hoảng
-.... - Chu Vinh im lặng, ông nghiến răng kèn kẹt, cố gắng kiềm cơn giận mà phát ra từng tiếng - Còn...còn lựa chọn thứ hai?
- Hừm...hai là... - Mắt Hàn Dạ Thần hướng về phía Chu Lệ, cười tàn độc - để cô ta chết!
- Cái gì!!!? - hai cha con Chu gia hét lên, Chu Lệ mặt tái mét còn Chu Vinh thì bắt đầu thấy khó thở, ông ta khó khăn vỗ ngực mở miệng - Hàn...Hàn Dạ Thần, mày...sao mày có thể ra yêu cầu như vậy với tao hả?
- Không muốn? Loại người như ông tôi hiểu rõ, để tra ra được thông tin này người của tôi cũng thấy khó khăn, không ra điều kiện như vậy thì đời nào tiêu diệt triệt để Chu gia các người.
- Mày...! - Chu Vinh nghẹn lời, ông ta bất lực trừng mắt nhìn Hàn Dạ Thần, cả người run lên từng hồi - Cho tôi thời gian suy nghĩ
- Được, 5 ngày! - Hàn Dạ Thần nhếch môi - Thế nào?
Chu Vinh gật đầu, ông quay người đi ra ngoài. Chu Lệ mắt đầy hận ý cùng đau đớn xen lẫn tình yêu nhìn Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần không bận tâm, anh đứng dậy nói “Quản gia, tiễn khách” rồi đi lên lầu.
- Chu tiểu thư, mời cô - Quản gia đưa tay hướng ra ngoài cửa
- Biết rồi!! - Chu Lệ khó chịu bước ra ngoài.
Cô ta vừa đi vừa nghĩ, Chu gia nhà mình lớn mạnh như vậy, sao có thể trong phút chốc bị Hàn thị thu mua dễ dàng như thế? Dù Hàn thị đúng ka lớn mạnh nhất nhì trong nước nhưng đâu có thể nhanh đến thế! Chắc chắn phải có lí do thì ba cô ta mới có thể nhượng bộ cho Hàn Dạ Thần ủy chức quyền. Cô ta phải tìm ra đầu đuôi câu chuyện mới được!
Chu Lệ nghĩ rồi chạy ra ngoài, lên chiếc xe nhà mình, cùng Chu Vinh về nhà. Không khí chỉ có áp bức đến khó chịu. Chu Lệ không dám hỏi cũng không dám nhìn ba mình. Chu Vinh tức giận không hết, ông ta mấy lần quay ra trừng mắt nhìn Chu Lệ, chửi một tiếng “Đồ sao chổi!” Mắt cô ta đỏ hoe, không ấm ứ tiếng nào.
“Hàn Dạ Thần! Tao không tha cho mày và con nhỏ vị hôn thê của mày đâu!” Chu Vinh nghĩ thầm.