Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 88




Chương 88

Cố Lan Tâm rất ít khi đến nhà cũ ăn cơm, nếu như trước đây, Mộ Bắc Ngật sẽ nghỉ cả nửa ngày để đến chờ Cố Lan Tâm trang điểm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

 

Anh bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Dịch Bách đi theo bên cạnh, đưa tay lên nhìn thời gian, “Sếp, bây giờ chúng ta đi đón cô Cố sao?”

 

“Ừ” Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp lại một tiếng, sau đó, anh chau mày lại, “Hôm nay Cố Tiểu Mạch đến gặp Lan Tâm để bàn về chuyện thiết kế váy cưới, đúng không?”

 

“Đúng thế thưa Sếp”

 

“Ok” Nhưng tại sao Dịch Bách lại cảm thấy lúc Mộ Bắc Ngật nhắc đến cô Cố Tiểu Mạch, khóe miệng bất giác cong lên là sao nhỉ? Đến sắc mặt cùng dịu đi không ít, Dịch Bách xoa ấn đường, chắc chắc mình không hề nhìn nhầm.

 

Nhưng lúc Mộ Bắc Ngật cùng Dịch Bách đến biệt thự của nhà họ Cốlại gặp phải cảnh tưởng vô cùng hoang đường.

 

Vừa nấy lúc Cố Tiểu Mạch hỏi Cố Lan Tâm có phải cô ta làm hay không, Cố Lan Tâm cười khinh bỉ, “Là tôi thì sao, không phải tôi thì sao?” Cố Tiểu Mạch sững sờ, cô càng chắc chắn sự nghi ngờ của mình, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp.

 

Cố Lan Tâm hại cô liên tiếp hai lần, còn Mộ Bắc Ngật lần nào cũng cứu cô ra.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn Cố Lan Tâm, không chút nể nang, cô sẽ dùng cách thức của mình để trả thù lại, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn thùng nước bên cạnh, nước bên trong vẫn còn một nửa.

 

Cố Tiểu Mạch vội vàng bước đến, nhấc thùng nước lên, tức giận hắt lên người Cố Lan Tâm.

 

Cố Lan Tâm trở tay không kịp bị hắt một thùng nước lạnh, cô ta hét lên, cô ta bước đến chỗ khác, ánh mắt bỗng liếc thân bóng dáng quen thuộc đang lại gần.

 

Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, “Tiểu Mạch, sao em lại hắt nước lên người chị?” Giọng của Cố Lan Tâm không to cũng không nhỏ, dịu dàng yếu ớt, đủ để Mộ Bắc Ngật và Dịch Bách đang lại gần có thể nghe rõ mồn một.

 

Dịch Bách mở to mắt, từ phía xa nhìn Cố Tiểu Mạch cầm thùng nước lên, hình như vẫn chưa hả giận, lại hắt lên người Cố Lan Tâm một lần nữa, “Cố Lan Tâm, nếu hôm nay không dạy dỗ cô..” Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không phát hiện ra động tĩnh ở phía sau, nhìn Cố Lan Tâm ướt sũng đứng ở đó, cô cầm vào thùng nước, “Dạy cô cách làm người.” Nói xong, cô nhấc thùng nước đang ở dưới đất lên.

 

Cố Lan Tâm đã lùi đến bờ của bể bơi, cô ta bày ra bộ mặt đáng thương tủi thân, nhìn Cố Tiểu Mạch, cô ta nói, “Tiểu Mạch, chị không phải như vậy đâu, aaaa..” Cố Lan Tâm trượt chân, mất thăng bằng ngã về phía sau.

 

Với góc độ của Mộ Bắc Ngật, anh có thể nhìn thấy rõ rằng mọi hành động, trước khi Cố Lan Tâm ngã xuống nước đã giơ tay ra cầu cứu Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, cứu chị” Cố Tiểu Mạch không đưa tay ra kéo cô ta lại, “ào” một tiếng, Cố Lan Tâm rơi xuống bể bơi.

 

Thật ra Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, tận mắt nhìn thấy Cố Lan Tâm mất thăng bằng rồi ngã xuống nước nhưng cô chỉ đứng yên ở đó, không làm bất cứ điều gì.

 

Bời vì Cố Tiểu Mạch không biết bơi, nhà của Cố Lan Tâm có bể bơi lớn như vậy, làm sao có thể không biết bơi chứ, Cố Tiểu Mạch đứng một mình ở đó, ánh mắt ngơ ngác.

 

Lúc Cố Lan Tâm rơi xuống bể bơi, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh vội vàng bước tới.

 

Nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Lan Tâm dưới nước, người làm vội vàng chạy đến báo cáo, “Tổng giám đốc Mộ, hôm nay lúc bơi cô chủ mấy lần bị chuột rút, ban nãy chúng tôi còn khuyên cô ấy đừng xuống nước nữa, bây gi Dưới nước không có chút động tĩnh gì cả, người làm còn chưa nói hết nhưng cũng đủ để mọi người nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.

 

Cố Tiểu Mạch mãi mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn, không biết Mộ Bắc Ngật đến đây từ lúc nào, Cố Tiểu Mạch sững sờ, không biết nên có phản ứng gì.

 

Mộ Bắc Ngật tối sâm mặt, lập tức ra lệnh cho Dịch Bách, “Dịch Bách, nhảy xuống cứu người!” Dịch Bách nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt kinh ngạc, cậu ta… đi cứu người??

 

Nhưng Dịch Bách cũng không dám hỏi nhiều, lập tức chạy đến bể bơi, nhảy xuống.

 

Còn Mộ Bắc Ngật cùng Cố Tiểu Mạch đứng trên bờ, lúc này Mộ Bắc Ngật vẫn có tâm trạng để nhìn Cố Tiểu Mạch, hình như anh chẳng quan tâm gì đến Cố Lan Tâm đang ở dưới nước.

 

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ, thậm chí Cố Tiểu Mạch còn cảm nhận được hơi lạnh, chắc là hơi lạnh trên người Mộ Bắc Ngật tỏa ra.

 

Cố Tiểu Mạch lo lắng nhìn bể bơi, ban nãy cô nóng giận quá nên mới “đánh nhau” như hồi còn nhỏ, nhưng cô không thể ngờ rằng, Cố Lan Tâm sẽ trượt chân ngã xuống nước.

 

Cô đang suy nghĩ có nên quay người không, nhưng khoảnh khắc cô quay người, Mộ Bắc Ngật lại không muốn để cô đi, giọng nói lạnh lùng gọi cô lại, “Hắt nước lên người ta xong rồi định bỏ đi sao?”

 

“Tôi hắt là có lý do” Cố Tiểu Mạch bị anh chất vấn, nhất thời cảm thấy mình thật thấp kém, ở trước mặt anh không thốt ra nửa lời.

 

“Lan Tâm, cô ấy đã phạm lỗi gì?” Mộ Bắc Ngật không hiểu, anh chỉ muốn biết lý do tại sao Cố Tiểu Mạch lại làm như vậy.

 

Nhưng những lời của anh khi lọt vào tai của Cố Tiểu Mạch lại như con dao đâm vào tim, người cô run lên, cô quay đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, ánh mắt hoen đỏ, “Mộ Bắc Ngật, ngay từ đầu tôi không hề muốn dính dáng đến hai người, công ty bảo tôi thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm, tôi ngoan ngoãn làm việc, không có nghĩa có thể gây ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và những người xung quanh tôi, hôm nay tôi làm như vậy là có lý do, cô ta làm những gì thì cô ta biết rõ nhất” Cố Tiểu Mạch nói xong, định cầm bản thiết kế lên, quay người rời đi, còn chưa kịp bước một bước, cánh tay đã bị người khác túm lấy.

 

Ngay sau đó, không để Cố Tiểu Mạch có bất cứ phản kháng nào, cả người cô bị Mộ Bắc Ngật kéo đến trước mặt anh.