Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 734




Chương 734:

 

Cố Tiểu Mạch không quen với hành động này nên vội vàng lùi lại: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã nói giữa chúng ta phải giữ khoảng cách!”

 

“ừ”

 

Miệng thì đồng ý nhưng anh cởi cúc áo làm gì chứ?

 

Cố Tiểu Mạch nhìn Mộ Bắc Ngật cởi áo y tế, chợt nghe tiếng cười khúc khích của anh: “Em vậy mà không ngượng, muốn nhìn anh cởi quần luôn sao?”

 

Cố Tiểu Mạch tái mặt, biểu cảm trên mặt rất phong phú, vừa tức vừa thẹn với Mộ Bắc Ngật, cô nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, gương mặt ửng hồng. Sau lưng truyền đến tiếng mặc quần áo, gài nút áo, thắt dây lưng, rất là mập mờ.

 

“Xong rồi.”

 

Mộ Bắc Ngật đã thay một bộ tây trang, cầm áo khoác sang một bên, nhìn vẻ mặt vẫn phòng bị của Cố Tiểu Mạch thì khẽ thở dài: “Hôm nay anh sẽ không làm gì em”

 

Dọc đường đi Cố Tiểu Mạch vẫn luôn bực bội, ngay khi xe dừng ở lối vào khách sạn, Mộ Bắc Ngật đã nhìn thấy bóng lưng Cố Tiểu Mạch cố gắng chạy thật nhanh, không một chút lưu luyến.

 

Anh nghiêng người tựa vào cửa kính xe, vươn tay xoa mi tâm, cảm thấy còn chưa đủ.

 

Đối với Cố Tiểu Mạch, dường như anh không thể đợi thêm nữa, dù chỉ là một chút.

 

Cố Tiểu Mạch, anh bắt đầu cướp em rồi, em có sợ không?

 

Cố Tiểu Mạch chạy trối chết như chuột lang đến thẳng phòng khách sạn, cô lặng lẽ đi vào phòng tắm thở hắt ra một hơi, Mộ Bắc Ngật bề ngoài là chính nhân quân tử, thực chất bên trong lại mãnh liệt như hổ săn mồi Đầu lại đau nhức, Cố Tiểu Mạch bước đến giường không ngần ngại gọi video call cho bác sĩ tâm lý.

 

Cố Tiểu Mạch thành thật nói từng sự việc, bác sĩ tâm lý phía bên kia chậm rãi nói: “Tiểu Mộ, cô nói cô gặp cô ta liền thấy đau đầu hả?”

 

Cố Tiểu Mạch thoáng run lên, giọng khác hẳn mọi ngày, đặc biệt nghiêm túc: “Tôi cũng rất ngạc nhiên. Trước đó nhìn ảnh chụp ở Hải Thành thì không thấy sao hết, nhưng vừa gặp lại ở Kinh Đô liền cảm thấy đau đầu”

 

Nhắc đến Hứa Nhân Nhân, Cố Tiểu Mạch chau mày, trở nên nghiêm túc khác thường.

 

“Bác sĩ, cảm giác gặp cô ta như thế là do nguyên nhân gì? Hay chỉ đơn giản là tôi không thích cô ta nên mới như vậy?”

 

Khi nào mà Cố Tiểu Mạch trở nên ghét loại phụ nữ giả dối chứ?

 

“Cô nói cô ta là đối thủ cạnh tranh của cô? Nguyên nhân vì sợ ảnh hưởng đến công việc chăng?”

 

“Không, tôi hiểu rõ bản thân. Tôi không vì công việc mà ghét cô ta đâu, trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó tôi mới không thể kiểm soát cảm xúc như vậy” Cố Tiểu Mạch nhạy bén, suy nghĩ rõ ràng, mau chóng bác bỏ nguyên nhân đó.

 

Bác sĩ sờ cằm, cẩn thận suy nghĩ mới phát hiện ra mấu chốt trong câu nói vừa rồi của Cố Tiểu Mạch: “Cô nói, sau khi đến Kinh Đô liền gặp phải một người đàn ông mãnh liệt theo đuổi cô, mà anh ta lại quen biết với Hứa Nhân Nhân, thậm chí cô ta đã từng tuyên chiến với cô, vậy có lẽ cô ta là điểm quan trọng để tìm lại ký ức cho cô. Hiện tại cô nên bắt đầu từ người đàn ông theo đuổi cô đi”

 

Mộ Bắc Ngật.

 

Cố Tiểu Mạch gật đầu như một con chuột lang: “Anh ta rất thích tôi, nhưng rõ ràng là tôi không hề nhớ được anh ta, biết đâu anh ta xem tôi như thế thân thì sao? Lúc nào cũng động tay động chân…”

 

“Nhưng cô không ghét nó, đúng không?” Bác sĩ truy hỏi, truy đến tận tâm can của Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch nheo mắt, nhàn nhạt nhìn bác sĩ rồi trực tiếp nói rõ lập trường của mình: “Hiện tại tôi không có ý định yêu đương với anh ta.

 

Mà anh ta … cũng không giống với người trong trí nhớ của tôi.”

 

Cố Tiểu Mạch giọng điệu chắc nịch, bác sĩ đang cân nhắc xem có nên nói nguồn gốc mọi việc là xảy ra ở Kinh Đô với cô hay không? ở đây có rất nhiều người quen biết cô, bất kể là tốt hay xấu, nước đến đất ngăn.

 

“Còn có một người cha nhận tôi là con gái. Trong trí nhớ của tôi, cha tôi đối xử với tôi rất tệ. Nếu là thật, một người cha như vậy cũng không cần. Bác sĩ, tôi đề nghị tôi nên trở về Hải Thành gặp anh để điều trị một khoảng thời gian?”

 

Trong tiềm thức, Cố Tiểu Mạch luôn muốn lảng tránh nên Ngu Sâm mới lường trước mà lén lút trao đổi với bác sĩ.