Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 723




Chương 723:

 

Đúng lúc, khi vừa đi qua phòng của Cố Tiểu Mạch thì nghe thấy âm thanh đổ vỡ phát ra từ bên trong.

 

Ngu Sâm lập tức nhíu mày, gõ cửa mấy lần vẫn không thấy bên trong có phản hồi gì, liền sai Tiểu Bất Điểm đi lấy thẻ phòng.

 

Cố Tiểu Mạch vừa đánh ngất người, còn chảy cả máu, nhưng cô lại không chút hoang mang lúng túng, thay vào đó, cô từ từ ngồi xuống, và tháo xuống khẩu trang của Cố Chấn Hải.

 

Khuôn mặt ông ta, dần dần lộ ra.

 

Dựa vào trí nhớ của Cố Tiểu Mạch, cô ngay lập tức nhớ ra người đàn ông trung niên họ Cố mà cô gặp trên đường cao tốc ngày hôm đó.

 

Ngu Sâm nhanh chóng mở cửa, vừa xông vào trong liền nhìn thấy cảnh này.

 

Trong phòng tối om, tràn ngập mùi rượu.

 

Ngu Sâm vội vàng bật điện, rượu vang đỏ, vết máu vương vãi trên nền nhà, không thể phân biệt được.

 

Một người đàn ông nằm trên nần nhà, gương mặt luôn hiền hòa của Ngu Sâm đột nhiên trở lên lạnh lẽo, ngón tay hơi siết chặt, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.

 

ã xảy ra chuyện gì ‘Ông ta muốn giết cháu” Cố Tiểu Mạch dửng dưng kể hết mọi chuyện, như thể đang kể một câu chuyện hết sức bình thường không đáng nhắc đến.

 

Chân mày Ngu Sâm nhảy dựng lên, vội vàng bước đến, mạnh mẽ kéo có thể người đàn ông dưới đất, đồng thời cũng nhận ra khuôn mặt của hẳn, lập tức nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt quét qua người cô một lượt, trên cổ cô còn hiện rõ về hän: “Còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?

 

“Cố Tiểu Mạch, cô không sao chứ?”

 

Tiểu Bất Điểm không ngờ rằng vừa bước vào phòng liền nhìn thấy mớ lộn xộn bên trong, nhất thời trừng to đôi mắt.

 

Cố Tiểu Mạch lùi ra phía sau, tê tái ngồi xuống dưới đất: “Cháu cầm chai rượu đập vào đầu ông ta hai lần, dù biết rõ chỉ cần một lần là được, nhưng cháu không nhịn được nhặt chai rượu lên, đập lần thứ hai”

 

“Có chú ở đây, hẳn sẽ không làm gì được cháu, dù hẳn chết rồi chú cũng sẽ có cách giải quyết” Ngu Sâm nheo nheo mắt, an ủi Cố Tiểu Mạch, đồng thời sai Tiểu Bất Điểm đưa Cố Tiểu Mạch đến bệnh viện.

 

Cố Tiểu Mạch vẻ mặt mù mịt, không biết đang nghĩ gì, khi bước ra, đến áo khoác cũng không mặc.

 

Tiểu Bất Điểm mang theo áo khoác chạy theo Cố Tiểu Mạch ra ngoài: “Cố Tiểu Mạch, cô mau mặc áo khoác vào, cô muốn bản thân lạnh chết hay sao?”

 

Cố Tiểu Mạch tiếp tục đi về phía trước, một chiếc xe đột nhiên chắn trước mặt cô, cắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch.

 

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch dường như phủ một lớp bụi, từ sau khi đến Kinh đô, cô thường xuyên gặp phải những tình huống nguy hiểm. Cô không thể không suy nghĩ về những người tự nhận quen biết cô, bọn họ căm hận cô đến mức độ nào mới không thể chấp nhận nổi cô xuất hiện ở Kinh đô, thậm chí, đến một chút kiên nhãn cũng không có.

 

Cố Tiểu Mạch từ từ ngước mắt lên, người bên trong đã bước ra khỏi xe, gió thổi tung áo khoác của Mộ Bắc Ngật, nhưng lúc này, sự chú ý ở Mộ Bắc Ngật đều đổ dồn lên người Cố Tiểu Mạch.

 

Dưới ánh đèn sáng, khi nhìn rõ dấu vết trên cổ Cố Tiểu Mạch, khuôn mặt anh tuấn đó lập tức trở lên lạnh lẽo gần như không còn một ấm áp, giống như Sura dưới địa ngục vậy.

 

Tiểu Bất Điểm lần đầu tiên cảm nhận được, không khí xung quanh tổng giám đốc Mộ còn đáng sợ hơn cả ông chủ của mình, sự lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh làm toàn thân hắn không lừng run rẩy.

 

Mộ Bắc Ngật lập tức trầm giọng nói: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

 

“Tôi không sao.”

 

Cố Tiểu Mạch lúc này không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, quay người rời đi, thì bị Mộ Bắc Ngật giữ chặt.

 

Anh ta cũng là người Kinh đô, không phải sao?

 

Nơi này đều là Kinh đô, Cố Tiểu Mạch có thể trốn ở chỗ nào chứ?

 

“Mộ Bắc Ngật, mau buông ra!” Cố Tiểu Mạch gọi thẳng tên anh, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

 

Nhưng Mộ Bắc Ngật quyết không buông, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Bất Điểm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Sự lạnh lùng tỏa ra từ khắp người Mộ Bắt Ngật quá rõ ràng, lạnh đến thấu xương, Tiểu Bất Điểm bị dọa đến mất hồn, không dám không trả lời, vội vàng kể hết những chuyện đã xảy ra.

 

Bộ não Mộ Bắc Ngật nhanh chóng hiểu ra vấn đề, vụt qua hình ảnh của Cố Chấn Hải, sắc mặt càng trở lên lạnh lùng: “Em bị thương ở đâu?