Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 704




Chương 704:

 

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch dần trầm xuống, ngữ khí cũng lạnh lùng theo: “Tôi và tổng giám đốc Mộ không thân không quen, anh ngang nhiên nắm tay tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng anh muốn quấy rối tôi, anh không sợ tôi báo cảnh sát à? Hiện tại tôi mời tổng giám đốc Mộ buông tay ral”

 

Một câu cuối cùng, giọng điệu trầm đến đáy vực, ý cười trên mặt cũng tan biến hết, không còn vài phần ý nói đùa như vừa rồi.

 

Cô thật là đau đầu, đầu nổ mạnh như bom nguyên tử, ầm ầm vang không ngừng.

 

Cố Tiểu Mạch vốn định quay về gọi điện video cho chuyên gia, nhưng hiện giờ lại bị Mộ Bắc Ngật giữ lại, giữ lại thì cũng giữ lại đi, cố tình bên cạnh còn có người phụ nữ khiến cô đau đầu này là đã xảy ra chuyện gì?

 

Cố Tiểu Mạch nhíu mày, vẻ mặt không vui.

 

Mộ Bắc Ngật hơi hoảng, bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng chậm rãi buông ra, anh lui ra sau một bước, nhẹ giọng nói: “Ở chỗ này đợi tôi, tôi sẽ đưa em về”

 

“Không cần”

 

“Để tôi mặc áo tắm đưa em về cũng không vấn đề gì.”’ Mộ Bắc Ngật không cho cô có cơ hội từ chối, bị anh nhắc nhở như vậy, tâm mắt Cố Tiểu Mạch không khỏi rơi xuống áo tắm của anh.

 

Áo choàng tắm màu xám đậm khiến thân hình của Mộ Bắc Ngật càng thêm mảnh mai và cao hơn, cơ ngực hơi lộ ra ngoài, bên trên còn có bọt nước chưa khô, không biết có Cố Tiểu Mạch nhìn nhầm hay không mà cô cảm giác bên trong anh chưa mặc gì cả.

 

Mặt cô vô thức đỏ lên.

 

“Cho em lựa chọn, thế nào?” Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch không chút kiêng dè, tiếng nói trầm thấp còn mang theo vài phần dỗ dành.

 

Anh còn không thèm để ý đến Hứa Nhân Nhân đã cứng người ở bên cạnh, cô nhất thời xấu hổ vô cùng.

 

Cố Tiểu Mạch thở dài một hơi, khóe mắt đảo qua người Hứa Nhân Nhân, lập tức nói: “Tôi đi ra ngoài chờ anh.”

 

Trên mặt Mộ Bắc Ngật hiện rõ hai chữ “lo lắng”, không biết vì sao, rõ ràng Cố Tiểu Mạch không có quan hệ gì với anh, thế nhưng giờ phút này lại bất giác lên tiếng giải thích: “Tôi chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi, ở trong này ngột ngạt quá, tôi sẽ không bỏ chạy đâu!”

 

Cô nói rất kiên định, Mộ Bắc Ngật có hoài nghi thêm nữa cũng sẽ không tiếp tục ép cô, anh bèn chậm rãi buông lỏng tay ra.

 

Cố Tiểu Mạch lại cầm lấy áo bành tô xoay người ra cửa, lo lắng trên mặt Mộ Bắc Ngật tan đi, thay vào đó là biểu cảm mơ hồ khó gọi tên.

 

Ánh lạnh quét về phía Hứa Nhân Nhân, giọng nói mang theo mấy phần không vui: “Lần sau không được như thế này nữa, nơi này không phải nơi cô nên xuất hiện”

 

“Anh Bắc Ngật, em chỉ nghĩ khó khăn lắm anh mới trở về, cho nên mới muốn đến đây gặp anh thôi.”

 

“Đừng đặt sự quan tâm dư thừa lên người tôi, không có kết quả tốt đẹp gì cho cô đâu, cũng sẽ không thay đổi được gì, tôi nói như vậy cô đã hiểu rồi chứ?” Khuôn mặt anh tuấn, lịch sự của Mộ Bắc Ngật không có biểu cảm gì, chỉ như đang tự thuật lại những câu này, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô ta cũng tựa như dao nhỏ, tàn nhất đâm vào tim cô †a mấy nhát.

 

Bên này, Cố Tiểu Mạch bước nhanh ra khỏi nhà họ Mộ, vừa đi ra phòng khách, cô lại không thể không dừng lại bên hàng rào ở ngoài sân, tay chống lên hàng rào, một tay khác xoa xoa trán.

 

Sao đầu mình lại đau như thế này cơ chứ.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong suốt nửa năm Cố Tiểu Mạch tự khống chế chính mình, đầu đau nhức, sắc mặt tái nhợt.

 

Cố Tiểu Mạch cố nhẫn nhịn, lảo đảo một đường bước ra khỏi nhà họ Mộ, đầu cũng không quay lại, nhanh chóng đi ra ngã tư đường gọi xe.

 

Mộ Bắc Ngật đổi xong quần áo, anh đi ra phòng khách lần nữa thì Hứa Nhân Nhân đã không có ở đó rồi, sắc mặt Mộ Bắc Ngật hơi dịu đi, lững thững bước ra ngoài.

 

Anh đã sớm biết cô nhóc lanh lợi Cố Tiểu Mạch này sẽ không thành thật đứng ở trong sân chờ mình, có cơ hội thế này, cô ấy đương nhiên sẽ rời khỏi anh không chút lưu luyến.

 

Sân nhà trống rỗng, anh cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, giống như Cố Tiểu Mạch chỉ là lướt qua, vội vàng đến rồi đi như cơn gió, bắt không được cũng không thể nắm giữ.

 

Đã sớm quan với việc không có cô ở bên, lúc này Cố Tiểu Mạch rời đi cũng chỉ khiến con ngươi Mộ Bắc Ngật hơi tối lại, ẩn sâu trong cặp mắt đó là tình cảm hàm súc không biết rõ tên gọi.

 

Anh nhếch môi, đi đến gara ô tô, lấy ra tin nhắn mà tối qua Ngu Sâm đã gửi cho mình, sau đó đi theo con đường hướng thẳng đến khách sạn.