Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 701




Chương 701:

 

Trải qua một trận thập tử nhất sinh vừa rồi, Mộ Bắc Ngật giờ mới mới có thời gian đứng yên để bình tĩnh lại. Gió thổi vào ánh rát buốt, anh nhìn lại cơ thể mình xem ra cũng bị thương không nhẹ.

 

Anh chống đỡ đi lại mở cửa xe bế Cố Tiểu Mạch đang hôn mê ra, anh ôm vào trong lòng, lẩm bẩm: “Không sao, em vẫn ở bên tôi”

 

Rất nhanh Dịch Bách đã lái xe tới cứu viện, lúc nhìn thấy bộ dạng của anh, Dịch Bách thiếu chút nữa không nhận ra tổng giám đốc của mình. Mộ Bắc Ngật thật sự là liều cả cái mạng để ngăn cản chiếc xe kia leo xuống vực. Chỉ cần tính toán sai một li thôi thì thịt nát xương tan là điều chắc chắn.

 

Mộ Bắc Ngật lúc đó thật sự không nghĩ gì ngoài cứu Cố Tiểu Mạch cả, cô chỉ mới trở lại cuộc sống anh mà thôi, anh không cho phép ai cướp đi cô nữa. Dù cho là ông trời cũng không được.

 

Anh cẩn thận cởi dây trói cho cô, nhìn làn da trắng nõn của cô in hẳn những vết đỏ chói mắt, cộng thêm những vết trầy xước khắp nơi khiến anh chua xót vô cùng. Anh dịu dàng hôn lên trán cô, thể hiện sự trân trọng của anh.

 

Dịch Bách nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu, người bây giờ cần chăm sóc không chỉ có Cố Tiểu Mạch đâu. Mộ Bạch Ngật cũng bị thương nặng nhưng anh lại chẳng mảy may quan tâm bản thân. Tình yêu dành cho cô thật sự thành tâm bệnh trong lòng của Mộ Bắc Ngật rồi.

 

“Tổng giám đốc, anh ổn không đó..”

 

Anh bế cô lên, lạnh lùng nhìn cái người thê thảm năm trên đường: “Điều tra người này”

 

Mộ Bắc Ngật vẫn gắng gượng tự lái xe đưa cô trở về nhà hộ Mộ, lâu rồi không trở về, anh vẫn cho người hầu quét tước chỉ là không có cô, anh cũng không lui tới thường.

 

Nửa năm qua anh thật sự có bệnh, còn là bệnh khó mà chữa được, anh điên cưồng làm việc thời gian nghỉ ngơi đều dành để hồi tưởng về ký ức cùng cô. Bây giờ cô trở về rồi, thà anh chết cùng cô cũng không thể nhìn cô lần nữa rời đi.

 

Mộ Bắc Ngật không chút do dự đưa cô về nơi bọn họ từng chung sống. Thương thế của cô không quá nghiêm trọng, có vẻ cần chăm sóc nhất chính là cái trán trong bị va đập tạo thành một vết thương nông.

 

Mộ Bắc Ngật trực tiếp bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, anh kéo ngăn tủ qua loa uống thuốc, xử lý vết thương cho mình. Anh một chân quỳ trên sàn dùng thuốc thoa vào vết thương trên trán cho cô.

 

Dường như thuốc vào khiến cô đau nên dù hôn mê vẫn không khỏi nhíu mày, Mộ Bắc Ngật lập tức dùng động tác, dịu dàng thổi thổi lên trán của cô, dỗ dành nói: “Không đau, không đau”

 

Bên này, Tiểu Bất Điểm không can tâm vẫn đang đứng cạnh Ngu Sâm ý kiến: “Ông chủ, tìm được Cố Tiểu Mạch rồi sao chúng ta không đến đưa cô ấy đi? Giao cho một anh ta thấy không ổn chút nào”

 

Qua điện thoại và tin tức từ Dịch Bách, Ngu Sâm biết cô bình an vô sự, lại nhớ tới giọng điệu khi nãy của Mộ Bắc Ngật, xem chừng chuyện này không đơn giản. Ngu Sâm không ngờ có kẻ đến giờ vẫn chưa buông tha cho cô. Chân phải cô đặt chân lên đất Kinh Đô, chân trái đã muốn cô bước vào quỷ môn quan.

 

Có lẽ hiện tại cứ để Cố Tiểu Mạch ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật là tốt nhất, dù gì cũng là tình nhân cũ, loại quan hệ nhạy cảm này có lẽ vậy nên cho chút không gian bồi dưỡng.

 

“Ông chủ, lỡ tổng giám đốc Mộ gì đó chiếm tiện nghi Tiểu Mạch nhà chúng ta thì sao?”

 

Chiếm từ lâu rồi, Ngu Sâm nhún vai nghĩ.

 

Mộ Bắc Nhật dốc lòng chăm sóc cho cô, dùng khăn ấm lau mặt cho cô, muốn cho cô dáng vẻ đẹp đẽ nhất. Mà chính hắn lại không chút để ý, vết máu ở ngón tay đã đọng lại thầy một lớp dày.

 

Hứa Nhân Nhân ở bên này đang nắm chặt điện thoại, không thể ngờ được Mộ Bắc Ngật lại đến cứu Cố Tiểu Mạch một mạng.

 

Tại sao anh nhất định chống đối em?

 

Tại sao anh không để cô ta chết đi?

 

Cố Tiểu Mạch mặc một áo khoác dài bên ngoài, áo bông bên trong, Cố Bắc Ngật còn đắp chăn kín cho cô. Anh tắm rửa sơ qua liền ra ngồi ngắm nhìn cô, anh càng nhìn nội tâm càng không yên tĩnh được.

 

Mộ Bắc Ngật biết cái gì cũng cần thời gian có điều là người đang nằm trên giường, còn hôn mê nữa, anh có thể ngủ cạnh cô mà? Mộ Bắc Ngật nghĩ là làm, nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn với cô.

 

Anh hít lấy mùi hương trên tóc cô, hôn lên thái dương của cô: “Đừng đi nữa có được không?”

 

Một đêm mộng đẹp, hai người ngủ rất an tĩnh, không khí còn có chút ngọt ngào.

 

Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch theo thói quen lăn một vòng, khoan, sao cô lại lăn vào một nơi ấm áp thế nào?

 

Đây là lòng ngực của một người đàn ông, người đàn ông này mặc một chiếc áo sơ mi. Chưa kịp nghĩ nhiều cơn đau từ trán lại truyền đến.

 

Mộ Bắc Ngật nghe tiếng kêu của cô thì tỉnh giấc. Anh cấm lấy tay cô kéo ra, dịu dàng thổi thổi lên trán cô.