Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 636




Gặp được con nhóc này, đúng là xui xẻo! Trong lòng cậu bé biết rõ bản thân phải để cho mầm mống nguy hiểm này càng xa càng tốt!

 

Nghĩ như vậy, cậu bé không thể không nhích mông cách xa Nấm Nhỏ.

 

Nấm Nhỏ sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, hơi thở thở gấp, bất lực thở dài, trong lòng không khỏi nghĩ đến Cố Tiểu Mạch, bây giờ mẹ như thế nào rồi, đang ở đâu?

 

Cố Tiểu Mạch bị ảnh hưởng bởi thuốc mê nhiều hơn là Nấm Nhỏ, sau một đêm xóc nảy bây giờ cô sắc mặt tái nhợt, không chút sức lực nằm trên giường, quần áo mỏng manh đơn bạc.

 

Nghe thấy tiếng vo ve trong khoảng không gian, Cố Tiểu Mạch mơ hồ tỉnh dậy, đôi mắt vô hồn.

 

Cô khựng lại hai ba giây, sau đó Cố Tiểu Mạch lập tức mở to hai mắt, đột ngột đứng lên, nhất thời hai mắt đen kịt, đầu choáng váng, thân thể càng thêm yếu ớt!

 

Không phải mệt mỏi vì ngủ một giấc dài, mà là cơ thể không nhấc.

 

nổi chút sức lực nào cả.

 

Gố Tiểu Mạch lo lắng nhìn mọi thứ xung quanh, ký ức đêm qua lại hiện về, theo bản năng lẩm bẩm: “Nấm Nhỏ đâu?”

 

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng rời khỏi giường, đi chân trần xuống sàn, nhưng bởi vì bàn chân không còn sức lực, nên đã trực tiếp ngã xuống đất và phát ra một tiếng đau đớn.

 

Cô…sao vậy? Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch lóe lên vẻ sợ hãi và kinh ngạc, những ngón tay của cô vô thức bám xuống sàn nhà.

 

Cố Tiểu Mạch hoảng sợ nhìn mình, con ngươi co rút lại, cô nhất thời cắn môi, nhìn hoàn cảnh xung quanh, bây giờ cô đang ở trên máy bay sao?

 

Cố Tiểu Mạch chống tay xuống sàn định đứng dậy, mới chỉ nhấc.

 

được nửa người thì đột nhiên thân máy bay rung lắc, cơ thể của Cố Tiểu Mạch đột nhiên văng sang chỗ khác, trán va đập mạnh, cả người như mất hồn, hơi thở mỏng manh.

 

“Cô ấy tỉnh chưa? Nếu đã tỉnh dậy thì mang đến đây” Hứa Nhân Nhân đeo mặt nạ bạc ngồi trong cabin, giọng nói của cô ta đã không còn ngọt ngào dịu dàng như trước nữa mà thay vào đó sự lạnh lùng tuyệt tình, đôi mắt dưới lớp mặt nạ ẩn chứa sự tàn nhẫn độc ác.

 

Cố Tiểu Mạch trong nháy mắt đã nghe thấy một giọng nữ, cô chưa kịp phản ứng thì đã có hai người đàn ông cao lớn tiến lại gần cô, dùng sức kéo lấy cánh tay cô rồi nhấc bổng lên, thậm chí cơ hội để giấy dụa cũng không có.

 

Người đàn ông ôm Cố Tiểu Mạch đi từng bước về phía Hứa Nhân Nhân, khi sắp đến trước mặt cô ta thì gã trực tiếp ném Cố Tiểu Mạch qua đó, “ầm” một tiếng cơ thể của Cố Tiểu Mạch bị nện xuống sàn.

 

Không hiểu sao hôm nay những va chạm này khiến cô đau đớn hơn trước gấp trăm lần, toàn thân như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, châm chích đau nhói, Khi Hứa Nhân Nhân nhìn chăm chú vào “tình trạng bi thảm” của Cố Tiểu Mạch, mặt mày trắng bệch không còn chút máu, khuôn mặt to bằng lòng bàn hóp vào và mắt hạnh trống rỗng. Còn chưa bắt đầu tra tấn đã đau đớn như vậy?

 

Khóe miệng Hứa Nhân Nhân không nhịn được nở nụ cười, cô ta chậm rãi đứng lên, trên người mặc một bộ quần áo đen bó sát, ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu Mạch, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng căm Cố Tiểu Mạch lên ép cô phải ngước nhìn mình.

 

Cố Tiểu Mạch không thể nhìn thấy khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ, cô nhìn chäm chằm vào cô ta, chậm rãi gần từng chữ nói: “Cô là ai?

 

Hứa Nhân Nhân nhếch môi cười lạnh một tiếng: “Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết hôm nay là ngày chết của cô là được rồi”

 

Giọng nói của cô ta lạnh băng, khi nghe thấy lời này Cố Tiểu Mạch cau chặt mày im lặng, suy nghĩ hồi lâu, nhưng cũng không đoán được là ai.

 

Hứa Nhân Nhân bóp mạnh cằm Cố Tiểu Mạch, cô đau đớn hé môi, mồ hôi lạnh trên trán túa ra ngày càng nhiều, Cố Tiểu Mạch vẻ mặt hoảng hốt khó khăn nói: “Cô đã làm gì tôi?”

 

Ngay cả lúc này, giọng nói của Cố Tiểu Mạch vẫn bình tĩnh và ổn định, mặc dù trên người rất đau nhưng Hứa Nhân Nhân không hề thấy Cố Tiểu Mạch có biểu hiện sợ hãi.

 

Vân còn bình tĩnh như vậy?

 

Nhưng Hứa Nhân Nhân không thích nhìn Cố Tiểu Mạch sống tốt đẹp như vậy, cô ta muốn tra tấn cô, làm cho cô sống còn hơn chết, muốn cô lộ ra dáng vẻ nhếch nhác.

 

Hứa Nhân Nhân khăng khăng bóp chặt quai hàm của cô, móng tay sắc nhọn của cô ta đâm vào căm của Cố Tiểu Mạch, làn da ở đó rất mỏng manh nên rất nhanh sau đó đã ứa ra tia máu.

 

Cô ta nguy hiểm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch, nhẹ nhàng mở miệng: “Người sắp chết còn quan tâm đến việc mình đã bị tiêm thuốc gì à?”

 

Trong lòng của Cố Tiểu Mạch chấn động, người sắp chết? Rốt cuộc người trước mặt này là ai? Tại sao cô ta lại hao phí tâm tư muốn dồn cô vào chỗ chết như vậy?