Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 632




Chương 632:

 

Gần như trong nháy mắt, điều đó đã khơi dậy ham muốn chiến thắng và giết chóc của sát thủ, khi gặp phải đối thủ vừa tầm thì phải diệt trừ và dẫm đạp người đó bằng máu của mình!

 

Mọi chiêu thức tiếp theo đều mang theo ham muốn mạng người.

 

Mộ Bắc Ngật hơi hơi cắn môi, gương mặt tuấn tú càng ngày càng rét lạnh, anh nắm chặt quả đấm, khi sát thủ tấn công vào vai anh, tàn nhẫn đấm thẳng vào mặt gã.

 

Trong khoảnh khắc đó, mặt nạ trên mặt nạ màu bạc xê dịch một chút, sát thủ đột nhiên trở nên hung ác, thân hình to lớn lao thẳng về phía Mộ Bắc Ngật.

 

Hai người đánh nhau từ bãi đất trống đến trước đầu xe, sát thủ ánh mắt sắc bén muốn đẩy Mộ Bắc Ngật lên đầu xe để kiềm chế anh.

 

Nhưng lại không ngờ rằng, Mộ Bắc Ngật lại dùng một tay chống hai tay của hẳn, thực lực của người này còn mạnh, khủng bố hơn so với suy nghĩ của gã!

 

Mộ Bắc Ngật dựa vào kỹ thuật đột nhiên linh hoạt xoay người lại, đôi giày da màu đen giẫm lên đất, hơi vặn vẹo, cọ vào mặt đường và phát ra một âm thanh chói tai. Thân hình cao lớn của sát thủ bị Mộ Bắc Ngật vững vàng ném lên bãi cỏ.

 

“Bịch” một tiếng, cơ thể của sát thủ đổ xuống mặt đất, gã ta đau đớn kêu lên một tiếng.Mộ Bắc Ngật không cho gã ta cơ hội buông lỏng, nắm đấm của anh rơi xuống như mưa, tàn nhẫn đấm thẳng vào mặt sát thủ, anh giống như đang phát tiết, lại giống như thú dữ hung ác cứ vô tình nện xuống.

 

Sát thủ bị đánh đến trên mặt, khóe miệng đầy máu, nhấc chân đạp thẳng vào đùi của Mộ Bắc Ngật, anh biết mình không tránh được nên trực tiếp bắt lấy.

 

Khuỷu tay như bị một hòn đá nặng đập vào,cơn đau lan truyền toàn bộ nội tạng của anh , Mộ Bắc Ngật đau đớn kêu lên, sau đó đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào sát thủ, tay càng thêm tàn nhẫn nện vào nơi mềm mại nhất, đấm tới tấp vào bụng.

 

Sát thủ bị kẹp giữa Mộ Bắc Ngật và xe, không gian bị hạn chế tình thế đang có xu hướng dần trở nên bất lợi, Mộ Bắc Ngật trở nên hung tợn, bàn tay càng thêm dùng sức, một lúc sau, mùi máu trên người sát thủ ngày càng nồng nặc.

 

Gã ta nhận nhiều đơn hàng như vậy, rất hiếm khi gặp tình huống như thế này, tay chân không thể cử động được, bị đánh đến nổi chảy máu khắp người.

 

Đôi mắt sát thủ trầm xuống, sát ý dâng trào, không tiếng động lấy trong tay áo ra một thanh sắt nhọn hình hoa sen, khác với hình dáng của một con dao bình thường, nó sẽ làm cho kẻ địch bị thương theo.

 

bốn góc, cực kỳ sắc bén!

 

Sát thủ khế quay cổ, đột nhiên nắm được thời cơ, thừa dịp Mộ Bắc Ngật mất cảnh giác liền đột nhiên tấn công vào cổ tay anh.

 

“Hự” một tiếng, con dao hình hoa sen đâm trúng cổ tay anh, âm thanh va chạm của lưỡi sắc đâm vào xương và da thịt dường như rất rõ ràng, sát thủ nhanh chóng nắm lấy thời cơ, đảo khách thành chủ.

 

Gã đột ngột siết chặt vai của Mộ Bắc Ngật, lực lớn đến nổi có thể bóp vỡ xương vai của anh, sau đó nhấc cơ thể của Mộ Bắc Ngật lên trên không rồi tàn nhãn ném xuống đất.

 

Sau khi bàn tay của Mộ Bắc Ngật không còn đau đớn nữa, thì nó lại bất giác tê dại, anh có thể cảm nhận rõ ràng tay mình không thể phát lực được nữa.

 

Sát thủ chậm rãi đi qua, từ trên cao nhìn xuống Mộ Bắc Ngật khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Phế đi một bàn tay của mày rồi, mày không thể đánh lại tao đâu”

 

Dùng ám chiêu mà còn mặt không đổi sắc nói chuyện như vậy, Mộ Bắc Ngật đứng lên khỏi mặt đất, tốc độ nhanh đến mức làm người ta không thể nhìn rõ vọt đến chỗ của sát thủ.

 

Tay trái mạnh mẽ giật lấy vũ khí của sát thủ, gã kinh hãi, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo chết chóc của Mộ Bắc Ngật: “Không còn tay phải thì có sao, tay trái sẽ càng có thêm sức lực”

 

Mộ Bắc Ngật càng vô tình hơn, cầm lưỡi sắc trực tiếp tấn công vào bụng của sát thủ.

 

Sát thủ hơi khiếp sợ, biết khi bị đâm vào bụng sẽ có kết cục như thế nào, gã lập tức lấy quả cầu khói từ trong túi ra, “tầm” một tiếng, một đám khói trắng xuất hiện che lấp một khoảng rộng, che khuất tâm mắt.

 

Trong nháy mắt, bóng dáng của sát thủ đã không còn ở đó nữa.

 

Đôi tay anh vô lực buông thõng hai bên người, rõ ràng đã nhìn thịt đỏ, máu tươi cũng đang chảy xuống đất từng chút một, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như không hề hay biết, ánh mắt nhìn về phía trước càng thêm lạnh lùng.

 

Mộ Bắc Ngật dường như ngửi thấy một mùi lạ trong không khí, làn khói đó khuếch tán và tỏa ra một mùi nhẹ giống như mùi ở nhà.

 

Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Mộ Bắc Ngật không chút chần chừ gọi Dịch Bách lập tức đến đây.

 

Dịch Bách chỉ mất mười phút để chạy đến đây, trong điện thoại anh ta nghe thấy giọng tổng giám đốc Mộ có chút suy yếu, khoảnh khắc nhìn thấy tổng giám đốc, Dịch Bách muốn ngừng thở.