Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 601




Cô không ghét nổi, đã thích anh từ lâu rồi nên cô mới làm những chuyện này với một mình anh thôi.

 

Cố Tiểu Mạch khẽ mím môi: “Em chỉ đang nghĩ, ở đây cả một buổi tối như thế mà vẫn không hoàn thành công việc thì những nhân viên cấp dưới sẽ nghĩ như thế nào”

 

Mộ Bắc Ngật nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Bọn họ biết em làm thêm giờ sao?”

 

Cố Tiểu Mạch ngẫm nghĩ, đương nhiên là cô sẽ không oang oang với mọi người về việc cô phải tăng ca rồi…

 

Nghĩ đến đây thì cô khẽ lắc đầu, thấy vậy người đàn ông ở phía sau bình tĩnh nói tiếp: “Vậy thì không sao đâu, nhân viên có ai dám truy hỏi bà chủ sao lại không hoàn thành công việc đâu.”

 

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn anh, sau đó lia mắt đến chiếc điện thoại di động trên bàn, thấy màn hình vẫn đang sáng thì huyệt thái dương bỗng giật một cái. Cô như nghĩ ra việc gì rồi ngẩng phắt đầu lên, quan sát thật kỹ gương mặt của Mộ Bắc Ngật, sau đó hỏi với vẻ thăm dò: “Anh xem điện thoại di động của em đúng không?”

 

“Anh thấy nội dung tin nhắn rồi” Mộ Bắc Ngật nhìn lại cô, giọng nói trâm khàn đã mang theo chút hờ hững lạnh lùng.

 

Cô Tiểu Mạch khẽ ngừng thở, rồi thẳng thắn hỏi tiếp: “Chẳng có tin nhắn lạ đâu, chỉ là của Cố Lan Tâm thôi. Mấy hôm nay hình như cô ấy không ở nhà họ Lương, có phải là anh đã làm chuyện gì rồi không?”

 

Đôi mắt to tròn của cô nhìn anh chăm chú, Mộ Bắc Ngật cũng không phủ nhận mà gật đầu ngầm thừa nhận.

 

Ôi, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp.

 

“Hiện tại cô ta đang ở đâu?

 

“Chạy trốn rồi”” Chỉ cần cô ta không rời khỏi Kinh Đô thì Mộ Bắc Ngật sẽ không dừng việc giám sát cô ta, mà cho dù có rời khỏi Kinh Đô thì cô ta sống hay chết cũng liên quan gì đến anh chứ?

 

“Đừng nghĩ lung tung, em không cần phải bận tâm đến chuyện anh có thể xử lý đâu, nhé?”

 

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật như dòng suối trong trên núi, vô hình trung đã xoa dịu bớt tâm trạng bồn chồn của cô, như đang hòa tan dần lớp băng trong lòng cô.

 

Mộ Bắc Ngật đi công tác còn Cố Tiểu Mạch thì ở lại phòng làm việc xử lý nốt hiện trường hỗn loạn…

 

Cố Tiểu Mạch vốn dĩ đã không thèm quan tâm đến tin nhắn đó nhưng cuối cùng thì vẫn bị bên kia gửi đến liên tục.

 

Nhưng không phải là tin nhắn lần trước mà lại là một tin nhắn khác.

 

“Đây là địa chỉ của chợ buôn người, cô không đi thì sẽ hối hận đấy!”

 

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã khiến tâm trạng của Cố Tiểu Mạch lại trâm xuống, Cố Lan Tâm, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

 

Cô buộc tóc lên, rồi mặc một chiếc áo bành tô màu đen, dáng vẻ cho hơi lạnh lùng.

 

Khi Cố Tiểu Mạch vừa ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô khẽ day lông mày. Dịch Bách vội rời khỏi ghế lái xuống xe, anh ta khẽ vẫy tay rồi nói thẳng: “Cố Tiểu Mạch này, tổng giám đốc.

 

Mộ của chúng tôi lo lắng quá đúng, anh ấy biết rõ phải tự cô đi cởi cái nút thắt này mới được nên đã bảo mấy người cấp dưới như chúng tôi âm thầm đi theo để bảo vệ cô. Cô đừng lo lắng”

 

Cảm giác vô tình có chỗ để dựa dẫm dường như cũng không tệ lắm nhỉ?

 

Nhưng lúc này ở chợ buôn người, nơi tôn tại ở một đường phố hẻo.

 

lánh của Kinh Đô, ở đây đã tiến hành không ít những giao dịch đen tối, Cố Lan Tâm vốn muốn bắt xe ra sân bay rồi tìm một thành phố lân cận để chạy trốn qua thời kỳ khó khăn.

 

Nhưng ai biết được, cô ta lại gặp phải một tên tài xế thâm hiểm dám bán cô ta đến chỗ này?

 

Trước khi bị mất điện thoại di động, Cố Lan Tâm chỉ kịp gửi đi một †in nhắn, nhưng cô ta đã ở trong chợ buôn này tròn một ngày rồi mà vẫn chưa thấy Lương Dật An cho người đến tìm cô, thật sự chẳng thấy ai cả!

 

“Cho cô đứng cầm bảng hiệu ở cửa thì tinh thần phải phấn chấn lên chứ, đồ lười biếng!” Nhóm người của Cố Lan Tâm đều bị đưa đi xuất khẩu lao động ở Đông Nam Á, mà cô ta lại biết nói chuyện nên đành chấp nhận làm người mẫu cầm bảng hiệu mời chào để dễ lừa được nhiều người tới đây hơn!

 

Cố Lan Tâm cản chặt môi, kết quả khiến người đàn ông thô kệch kia càng thêm ngông cuồng tiến lại gần, rồi ngả ngớn nâng cằm của cô ta lên: “Đến đây được một ngày rồi mà vẫn chưa thích ứng được à? Chẳng phải chỉ là một cô chủ được cưng chiều từ bé thôi sao, bây giờ gia đình sa cơ lỡ vận thì chẳng làm được việc gì nên hồn!”

 

Trước đây lúc còn ở nông thôn, ngày nào Cố Lan Tâm cũng đi theo Hoàng Mai xuống ruộng trồng rau.