Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 597




Chương 597:

 

Không muốn lộ ra vẻ yếu đuối, Cố Tiểu Mạch khí thế nâng cằm lên, một tay nắm lấy nơ của Mộ Bắc Ngật, giả vờ xấu xa nói: ‘Mộ Bắc Ngật, mỗi lần dùng chiêu này, anh đều thấy có tác dụng, đúng không?”

 

“Dùng bao lần cũng không chán”

 

Hừ, vậy thì cô sẽ không để anh được như ý!

 

“Không phải chỉ nói thích anh thôi sao? Sao lại không dám, nghe cho kỹ, em thích anh!”

 

Cô xinh đẹp đứng bên cạnh nói những lời này một cách rõ ràng, trái tim của Mộ Bắc Ngật như được thỏa mãn, cảm thấy cô đang bên cạnh mình.

 

Sau khi Cố Tiểu Mạch nói xong, thở phào nhẹ nhõm, cho rẵng Mộ Bắc Ngật đã bỏ qua cho cô.

 

Mộ Bắc Ngật, người đàn ông nhỏ mọn này…

 

Thấy đầu mình bị đè xuống đột ngột, Cố Tiểu Mạch phản ứng nhanh chóng, cô vội vàng lùi người về phía sau nhưng Mộ Bắc Ngật lại không cho cô có cơ hội để chạy thoát.

 

Vào buổi tối cuối mùa thu, không khí lạnh đã lan tỏa khắp nơi, ánh trăng soi trên mặt đất tạo thành vầng sáng bạc.

 

Người ta thường nói rằng cuối mùa thu là thời điểm dễ dàng chia lìa, mọi thứ đều bắt đầu dần tàn lụi.

 

Cố Tiểu Mạch bị nụ hôn làm cho tê dại, Mộ Bắc Ngật không nỡ buông cô ra, anh đưa tay lên muốn chạm vào Cố Tiểu Mạch nhưng cô lại lùi về phía sau một bước để phòng bị.

 

Ngay sau đó, Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở bên tai, cô xấu hổ ngước đầu lên nhìn, nhưng việc này lại giúp cho Mộ Bắc Ngật có thể từ từ chạm vào đôi môi mềm mại của cô. Anh chạm vào.

 

rất nhẹ nhàng, tựa như đang chạm vào báu vật quý giá, chạm theo viền môi rồi đến cánh môi, tất cả đều được chạm qua một cách nhẹ nhàng.

 

Những lời mà Cố Tiểu Mạch muốn nói đều bị cử chỉ dịu dàng của Mộ Bắc Ngật chặn lại ở trong miệng. Khuôn mặt cô hơi đờ đẫn, trong lòng ngọt ngào như được rót mật.

 

“Anh…

 

“Lần này hôn hơi sâu, lần sau anh sẽ chú ý hơn” Mộ Bắc Ngật làm ra vẻ hài hước mà nói, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Cố Tiểu Mạch.

 

Lúc này, tổng giám đốc Mộ trực tiếp không để ý đến sự tồn tại của hai cái bóng đèn lớn trên xe!

 

Dịch Bách ngồi ở ghế lái vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, nhưng không ngờ Nám Nám ở phía sau lại chống hai tay lên ghế dựa phía trước, giọng nói mềm mại tỏ ra hết sức đắc ý: “Chú Dịch Bách, nếu như chú hâm mộ thì cứ nói thẳng ra đi, có phải ba cháu với mẹ cháu rất ngọt ngào không? Nhìn họ chính là trời sinh một cặp đấy”

 

“Ánh mắt của tổng giám đốc Mộ tốt như vậy, đương nhiên là phải xứng đôi rồi!” Dịch Bách không quên nói thêm mấy câu khen ngợi.

 

“Chú à, chú cũng không còn trẻ nữa rồi, nếu chú còn không tìm được bạn gái thì chú thật sự sẽ cô đơn hết quãng đời còn lại rồi chết luôn đó.” Nám Nám chẹp miệng, cười nhạo nói!

 

Dịch Bách không dám lớn tiếng với tổng giám đốc Mộ, mà Nám Nám là người quan trọng của tổng giám đốc Mộ nên anh ta càng không dám lớn tiếng với bé!

 

Dịch Bách đắn đo suy nghĩ nhưng cũng không tìm được cách phản bác lại, anh ta chỉ có thể ngồi ở ghế lái một mình cùng với sự tức giận.

 

Mộ Bắc Ngật đưa Cố Tiểu Mạch trở lại xe, sau khi chui vào sau xe, máy sưởi đã được bật đầy đủ, cả người Cố Tiểu Mạch đều rất lạnh lẽo, chỉ có ngoại trừ bàn tay được Mộ Bắc Ngật nắm là còn ấm áp.

 

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc, cũng là lúc bắt đầu sưởi ấm cho cái lạnh vào đầu mùa đông.

 

Mặc dù, ở lễ khai trương lần trước của Cố Tiểu Mạch có xảy ra chút chuyện nhưng đều được Mộ Bắc Ngật thay cô giải quyết toàn bộ, không còn một công ty nào ở Kinh Đô dám kết hợp lại với nhau để chống lại phòng làm việc của Cố Tiểu Mạch.

 

Ngay cả Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật cũng bí mật thay Cố Tiểu Mạch xử lý hoàn toàn.

 

Như thường lệ, Cố Tiểu Mạch dậy sớm rồi đi đến phòng làm việc.

 

Cô rất ít khi đăng nhập vào Weibo vì Cố Lan Tâm là một người nổi tiếng trên Internet và rất thích thuê người dựng chuyện để dẫn dắt dư luận.

 

Cố Tiểu Mạch bị tấn công mạng, nhưng bây giờ bỗng cô nhận ra loại chuyện này thật bình thường, chỉ cần không để ý tới nó thì trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu!

 

Nhưng ngay khi vừa mở Weibo ra, trên trang bìa hiện lên bài đăng mới nhất của Cố Lan Tâm. Cô ấy đăng một tấm ảnh bóng lưng trắng đen, thể hiện ra sự cô đơn và sự thăng trầm của cuộc sống, không có hy vọng sống sót.