Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 585




Chương 585:

 

Không khỏi nghĩ đến những lời của Mộ phu nhân: “Nhân Nhân, con người không phải đồ vật vô tình, Bắc Ngật cũng không phải động vật không cảm giác. Sự vắng mặt của Cố Tiểu Mạch những ngày này là cơ hội tốt nhất để cháu hành động. Chẳng lẽ, cháu không muốn bên cạnh Bắc Ngật sao?”

 

Ánh mắt Hứa Nhân Nhân trầm xuống, trong chốc lát liền mở khóa lấy túi thuốc ra.

 

Khi nhận ra hành vi của mình, sắc mặt Hứa Nhân Nhân không kiềm được trở nên khó coi. Hứa Nhân Nhân cô từ nhỏ đến lớn đều có thể lấy được mọi thứ mình muốn. Cô ấy cũng đủ ưu tú, có thể đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật.

 

Bây giờ lại cần loại kỹ xảo vụng về như vậy để có được anh? Đây chắc chản là một sự xúc phạm rất lớn đối với Hứa Nhân Nhân cô!

 

Hứa Nhân Nhân cầm gói thuốc, sau một phen suy tính, liền đặt lại.

 

Cô trực tiếp rót đây cho mình một ly lớn, nói với Mộ Bắc Ngật: “Anh Bắc Ngật, em uống với anh nhé!”

 

Sau khi nhận được tin nhắn, Nám Nám ở đây lập tức đưa cho Cố Tiểu Mạch: “Mẹ Nấm, chú lợi hại gần đây muốn tìm mẹ, còn lo việc công ty. Đã ba ngày hai đêm chú ấy không ngủ, bây giờ còn đi giao lưu uống rượu. Thân thể sẽ không chịu đựng được, mẹ ơi…

 

Đôi mắt Cố Tiểu Mạch hơi nheo lại, lông mi dày che giấu cảm xúc: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ đi đón!”

 

Mưu kế được như ý, một nụ cười ranh mãnh lóe lên trong mắt Nám Nám, yesl Sau khi đưa con gái về nhà, Cố Tiểu Mạch một mình lái xe đến đón Mộ Bắc Ngật. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, không khí lạnh tràn lên từ dưới chân cô.

 

Mặc dù Cố Tiểu Mạch đã mặc áo khoác ở nhà nhưng những ngón tay của cô vẫn bị đơ cứng.

 

Cô bước vào phòng ăn, nhìn theo bóng người.

 

“Anh Bắc Ngật, có phải anh say rồi không? Để em đưa anh về” Tửu lượng của Hứa Nhân Nhân không bằng Mộ Bắc Ngật, mới uống được vài chén, hai má cô đã đỏ bừng, ánh mắt mê man.

 

Mà Mộ Bắc Ngật cứng đờ ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tay che bụng, dường như cố gắng nhịn đau đớn.

 

Hứa Nhân Nhân phản ứng ngay lập tức: “Anh Bắc Ngật, anh bị sao.

 

vậy, em đưa ngươi đi bệnh viện!”

 

Cô nhanh chóng đứng dậy, một tay đưa tay đỡ Mộ Bắc Ngật, lảo đảo đi ra ngoài.

 

Khi Dịch Bách nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta ngay lập tức bước.

 

vào trong, hơi nhíu mày: “Giám đốc, anh bị sao vậy…”

 

Mộ Bắc Ngật cố nén cơn đau đớn, khẽ chửi rủa một tiếng: “Dịch Bách, đặt vé máy bay cho tôi. Lần này, tôi sẽ đích thân đi tìm cô ấy!”

 

Ngay cả bây giờ, trong lòng Mộ Bắc Ngật vẫn đang nghĩ về Cố Tiểu Mạch.

 

Hứa Nhân Nhân đè nén sự không cảm lòng, lo lắng nói: “Anh Bắc Ngật, anh phải đến bệnh viện ngay. Dịch Bách, bây giờ anh phải đưa anh ấy đến đó!”

 

Dịch Bạch nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng lo lắng, Mộ tổng vẫn tự hành hạ thân thể mình tan tác!

 

Cố Tiểu Mạch từ xa đã thấy bóng dáng Dịch Bách, lông mày cau lại, bước nhanh tới, vừa đến gần cửa phòng bao, nhìn thấy Dịch Bách, nhẹ nhàng nói: “Dịch Bách”

 

Cố Tiểu Mạch đứng tại chỗ, nhìn ba người từ trong phòng đi ra. Hai má Hứa Nhân Nhân đỏ bừng, đỡ lấy Mộ Bắc Ngật, vẻ mặt dần cau lại.

 

Dịch Bách bị sốc, má ơi anh ta vừa thấy ảo giác sao!

 

Anh ta nhanh chóng ngước mắt lên nhìn, chết tiệt, đúng là Cố Tiểu Mạch! Thật sự luôn!

 

Một thoáng vui mừng thoáng qua trong lòng, Dịch Bách dõng dạc đáp lời: “Cố Tiểu Mạch!”

 

Mộ Bắc Ngật chịu đựng cơn đau, từ từ đứng thẳng dậy, sắc mặt tái nhợt, nhìn thẳng vào Cố Tiểu Mạch.

 

Anh nhanh gỡ tay hai người bên cạnh, đi về phía Cố Tiểu Mạch.

 

Một cơn đau buốt từ bụng truyền đến, mồ hôi lạnh từng giọt chảy dài trên khuôn mặt, cắn chặt môi. Trước khi đến gần Cố Tiểu Mạch , thân hình cao lớn của anh đã ngã về phía trước.

 

Ngã thẳng vào Cố Tiểu Mạch, đè lên vai cô, đau đớn trách móc.

 

Anh ôm chặt Cố Tiểu Mạch, hoàn toàn khác với thái độ của anh với Hứa Nhân Nhân vừa rồi.

 

Hứa Nhân Nhân đi tới: “Chị Tiểu Mạch, chị đã về rồi… Anh Bắc Ngật không khỏe, chúng em tính đưa anh ấy đến bệnh viện trước.”