Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 568




Chương 568:

 

“Cố Tiểu Mạch, bây giờ chúng ta còn không được ngồi xuống uống tách trà sao? Dù sao ta vẫn là cha của conl”

 

Cha?

 

Khuôn mặt Cố Tiểu Mạch lạnh lẽo, đẩy cửa vào, đi tới trước mặt ông ta, trực tiếp vạch trần: “Có mục đích gì, hai ông bà lại muốn vì Cố Lan Tâm làm gì? Cố Chấn Hải, lúc trước khi làm những chuyện đó, ông nghĩ đến ông là cha tôi không? Những kẻ đạo đức giả là những kẻ tồi tệ nhất”

 

Giữa bọn họ không có gì để nói, cũng không cần thiết!

 

Hoàng Mai thờ ơ đứng dậy, khoác tay Cố Tiểu Mạch, rồi cầm cốc nước lên: “Tiểu Mạch, mẹ biết giữa con và cha có hiểu lầm. Nào, uống một ly nước cho bình tĩnh lại”

 

Rốt cuộc giả vờ cái gì? Muốn che giấu điều gì? Muốn làm cái gì?

 

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Mai, sau đó trả đũa: “Bà Cố, hình như bà dạo này bà nói nhiều hơn. Nước này là do bà rót cho, tại sao tôi phải uống?”

 

Hoàng Mai chết lặng, cố gắng hết sức để chịu đựng cơn tức giận sắp bùng phát, con ranh chết tiệt giờ càng ngày càng khôn hơn.

 

Cố Tiểu Mạch đầu hít hà, làm bộ hỏi: “Không uống sao? Hay là có thứ gì trong đó?”

 

“Tiểu Mộ, đây là nước do nhân viên của con mang tới, còn có thể là gì! Cố Chấn Hải không khỏi nhíu mày.

 

Cố Tiểu Mạch chế nhạo: “Chỉ những người có lương tâm cắn rứt mới nói như vậy. Không uống, vậy thì đi thong thả không tiễn.”

 

“Chờ một chút!”

 

Thấy Cố Tiểu Mạch quay đi, Cố Chấn Hải đột ngột đứng dậy, trầm giọng gọi cô.

 

Cố Tiểu Mạch không quay lại. Cố Chấn Hải và Hoàng Mai trố mắt nhìn nhau. Cố Chấn Hải lặng lẽ cầm chiếc khăn trên tay và từ từ đến gần Cố Tiểu Mạch.

 

“Đừng nói năng ngạo mạn như thế, như thế rất dễ bị người khác ghi thù!” Cố Chấn Hải từ tốn nói, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào.

 

sau đầu Cố Tiểu Mạch như một con rắn độc.

 

Mặt Cố Tiểu Mạc giấu đi vẻ thâm trầm, không có ý định đối phó với bọn họ, cứ thế đi thẳng.

 

Còn chưa đi được một bước, Cố Chấn Hải đã bước tới với ánh mắt hung dữ, bất ngờ bịt miệng Cố Tiểu Mạch từ phía sau.

 

“ơ…Ưm..”

 

Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch đột nhiên trở nên căng thẳng. Cố Chấn Hải dùng khăn tay bịt miệng Cố Tiểu Mạch một cách hung dữ, tay còn lại của ông ta cũng bóp cổ Cố Tiểu Mạch.

 

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch dần dần tái nhợt, trên trán nổi lên gân xanh, nhưng không cách nào chống trả, trong lòng dần dần buồn bực.

 

Cho đến khi ý thức dân dần mơ hồ, suy nghĩ mông lung, hai mắt dần trở nên đen sãm.

 

Nụ cười nịnh của Hoàng Mai thay đổi ngay lập tức. Bà ta vòng tay ôm ngực, nhíu mày nhìn Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch mềm nhữn ngã vào trên người Cố Chấn Hải: “Bất tỉnh rồi, hiện tại chúng ta có thể mang đi.”

 

Cố Chấn Hải cầm lấy chiếc áo khoác mà Hoàng Mai đưa, khoác lên đầu Cố Tiểu Mạch mà không hề nghĩ ngợi gì, che mặt cô lại, lập tức ôm cô vào lòng.

 

Chỉ mất chưa đầy năm phút để ra khỏi studio. Hoàng Mai nhìn trái nhìn phải, hộ tống Cố Chấn Hải ra xe.

 

“Bây giờ bắt được nó rồi, thế còn máy quay của studio thì sao?”

 

Hoàng Mai nheo mắt sắc bén hỏi.

 

Cố Chấn Hải cau mày ủ rũ, nhìn Cố Tiểu Mạch ngã trên ghế sau, đừng bảo thương xót, ngay cả thương hại cũng không có.

 

“Cái loại đàn bà con gái mất nết, sinh con cho thăng kia. Tôi đã chăm sóc nó bao nhiêu năm đến hết mực nhân từ, thế mà, bây giờ lại dám trèo lên đầu tôi…

 

Cố Chấn Hải vừa nói vừa cố ý dừng lại, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo: “Bà cho rằng nó còn có thể sống sót quay lại sao?”

 

Hoàng Mai nghe vậy, cười thoải mái: hôm nay phải xử lý dứt điểm!”