Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 561




Chương 561:

 

“Cho người bị trầm cảm thiết kế lễ phục, có thể đảm bảo sao? Nhỡ mà có chuyện ngoài dự liệu thì chẳng phải…

 

Khách mời cảm thấy rợn cả tóc gáy sau khi nghĩ đến điều này. Cố Tiểu Mạch từ từ khôi phục bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy, chậm rãi rút hồ sơ bệnh án từ tay người đàn ông.

 

“Tôi chưa từng khám ở Bệnh viện Nhân dân Thành phố. Bệnh án này.

 

ở đâu ra vậy? Ai đã gửi cho anh, hả?” Cố Tiểu Mạch từng bước đến chỗ người đàn ông, hỏi rõ ràng từng chữ.

 

Dịch Bách nhanh chóng từ phía sau khán đài đi ra. Đôi mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật hiện lên vẻ tức giận: “Hệ thống an ninh có vấn đề? Ngay cả mấy con chó mèo cũng có thể vào được? Dịch Bách, đem anh ta đi, tra xét cho cẩn thận!”

 

“Vâng, giám đốc”

 

“Những gì tôi nói đều là sự thật. Cô Tiểu Mạch, tình trạng của cô bây giờ rất không ổn định, cô phải đồng ý điều trị. Nếu không tình trạng sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, đến lúc đó sẽ sinh ra ảo giác, dẫn đến bạo lực, làm hại đến người khác…” Người đàn ông bị Dịch Bách kiên quyết kéo xuống. Toàn bộ hội trường vẫn quanh quẩn tiếng người đàn ông.

 

Hứa Nhân Nhân ngồi dưới sân khấu, vẻ mặt vẫn có chút bình tĩnh, nhưng đôi mắt trong veo lại chậm rãi ngước lên nhìn người phụ nữ trên sân khấu, trong lòng trăn trở, bệnh trâm cảm sao?

 

Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến ánh nhìn của những người trong hội trường. Điều duy nhất anh quan tâm là Cố Tiểu Mạch, sợ rằng cô không chịu nổi, sợ cô bị thương!

 

Mộ Bắc Ngật không để ý đến ánh mắt của những người còn lại, ánh mắt dữ tợn quét xuống dưới sân khấu. Cho đến cuối cùng, ánh mắt anh dán chặt vào Cố Lan Tâm.

 

Cố Lan Tâm bất ngờ bị đối mặt với tầm mắt của Mộ Bắc Ngật. Trên mặt cô ta rõ ràng không có gì khác lạ, nhưng lại bị ánh mắt khắc nghiệt của Mộ Bắc Ngật làm cho kinh sợ, sự chột dạ trong lòng không giấu đi đâu được.

 

“Cô Tiểu Mạch, cô nói cô chưa đi khám, vậy có phải bị trầm cảm không?”

 

Người trong video vừa rồi rõ mười mươi, hiển nhiên chính là Cố Tiểu Mạch, mà những lời mà Cố Tiểu Mạch thốt ra, lại khiến mọi người khiếp sợ.

 

Người làm tất cả những chuyện này lại là nhà họ Mộ. Mà lúc này, giám đốc Mộ Bắc Ngật vẫn đang đứng cạnh Cố Tiểu Mạch.

 

Lông mày của Lương Dật An nhíu lại, khuôn mặt dần dần khó đoán.

 

Tất cả những gì Cố Tiểu Mạch muốn chống trả đều bị đánh bại bởi câu hỏi của người phụ nữ này, quân tan, lính rã, không chút sức lực.

 

Hai tay buông thõng bên hông, nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, vết hằn khắc sâu, Cố Tiểu Mạch cố hết sức.

 

chịu đựng.

 

Mộ Bắc Ngật có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy trên cơ thể Cố Tiểu Mạch, trái tim anh như thắt lại. Anh thấy Dịch Bách đã trở về, liền đưa Cố Tiểu Mạch xuống thẳng sân khấu, nói nhỏ vào tai cô: “Trước tiên đến phòng khách nghỉ ngơi, chờ tôi xử lý, những việc này cứ giao cho tôi”

 

Dịch Bách nhận được ánh mắt của giám đốc, đúng lúc Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật đẩy tới, Dịch Bách lập tức vươn tay đỡ lấy Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi một chút nhé.”

 

Sắc mặt trầm trọng, lại giống như một con rối gỗ mất hồn.

 

Giọng nói điềm tĩnh của Mộ Bắc Ngật vang lên trên khán đài: “Tung tin đồn, video bôi nhọ và xuyên tạc, vào ngày đầu tiên khai trương studio của Cố Tiểu Mạch, là do có người ác ý làm điều này. Vốn người làm vậy có ý đồ xấu, nên tính chân thực của video vân đáng nghỉ”

 

“Hiện tại buổi lễ tạm thời kết thúc, tôi sẽ phái người đưa từng vị khách an toàn rời khỏi đây. Mọi chuyện chưa rõ ràng xin quý vị đừng lan truyền linh tinh, nếu không, nhà họ Mộ có quyền truy cứu trách nhiệm.”

 

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, trầm giọng nói, có một chút cảnh cáo.

 

Những vị khách tuy là thích xem kịch, thích buôn dưa, nhưng bọn họ.

 

thật sự không dám công khai chống đối nhà họ Mộ.

 

Trong lòng Cố Lan Tâm vui sướng cực kỳ, không có ngày nào vui hơn hôm nay. Cô ta từ từ đứng dậy, không để ý đến ánh mắt của Hứa Nhân Nhân từ nơi góc tối.

 

Lương Dật An vẫn đang đắm chìm trong sự chấn động do bức ảnh mang lại. Ông cảm thấy trong lòng có cảm giác khác thường, kỳ lạ, vừa muốn vén màn sương mù, mà càng vào càng rối rắm.