Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 551




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 551:

 

Mộ phu nhân xấu hổ, chỉ đành phải ngượng ngùng cười, tất cả không cam lòng cùng lửa giận chỉ có thể thối rữa trong lòng. Hiện tại vẫn chưa thể động đến Mộ Bắc Ngật!

 

Mộ phu nhân chỉ có thể cứng ngắc tới an ủi Hứa Nhân Nhân: ” Nhân Nhân, đừng buồn, chẳng qua anh Bắc Ngật của cháu vẫn chưa buông tha…”

 

“Cháu không buồn đâu, cháu chỉ thích cái dáng vẻ này của anh Bắc Ngật”

 

Trong biệt thự nhà họ Mộ, hai ngày nay người giúp việc đều được nghỉ, Mộ Bắc Ngật chủ động nấu cơm, hai người nhàn nhã ăn.

 

Tối nay không có Mộ Bắc Ngật ở đó, Cố Tiểu Mạch thất thần nhìn nhà bếp không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể nấu hai tô mì ăn liền.

 

Nám Nám ngồi ở bàn ăn cầm nĩa kháng nghị: “Mẹ Nấm, ông chú lợi hại đến bây giờ vẫn chưa về, chẳng nhẽ mẹ không lo tí gì à? Lỡ như bị một người phụ nữ xấu bắt cóc, thì phải làm sao!”

 

Lỗ mũi cô bé hừ một phát. Nhưng Cố Tiểu Mạch thì bình tĩnh hơn nhiều, lông mi dày của cô khẽ nhíu lại: “Có lẽ anh ấy có chuyện gì đó.”

 

“Mẹ nấm, mẹ có thể gọi điện thoại hỏi mà”

 

“Nám Nám” Cố Tiểu Mạch trịnh trọng nói, có chút cảnh cáo cái cún.

 

Nám Nám và Cố Tiểu Mạch mắt lớn chừng mắt nhỏ. Nhưng cuối cùng, Nám Nám, cô bé vẫn chưa chịu kết thân với mẹ ruột chỉ có thể ỉu xìu, ngồi vào bàn gục đầu xuống ăn mì gói.

 

Bên ngoài trời càng ngày càng tối, Cố Tiểu Mạch cảm thấy mình không cố ý chờ Mộ Bắc Ngật trở về.

 

Điện thoại trước mặt nằm yên trên bàn. Cố Tiểu Mạch cứ nhìn chằm chằm vào nó, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cố gắng kiềm lòng xuống, nhìn bản vẽ thiết kế trước mặt, bắt đầu làm thêm giờ.

 

Mộ Bắc Ngật bị những người trong nhà cũ kéo ở lại. Hứa Nhân Nhân quá mức nhiệt tình, quá ồn ào, khuôn mặt Mộ Bắc Ngật có phần ảm đạm, bị cô ấy giữ lại.

 

Trên bàn ăn, Hứa Nhân Nhân đột nhiên tiến tới trước mặt Mộ Bắc Ngật, đôi mắt yên lặng lấp lánh: “Anh Bắc Ngật, em và chị Tiểu Mạch đang cùng cạnh tranh một dự án thiết kế, anh nghĩ xem, ai trong chúng em có thể thắng?”

 

Nghe vậy, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật chùng xuống, ly rượu cầm trong tay ngừng lại. Họ thi đấu khi nào vậy?

 

“Chuyện xảy ra khi nào?” Mộ Bắc Ngật buột miệng hỏi.

 

“Chính là hôm nay đấy, anh Bắc Ngật, anh cược đi! Nếu em thắng, anh hứa với em một việc, được không?” Hứa Nhân Nhân giở trò, gào thét trước mặt Mộ Bắc Ngật!

 

Rượu đã uống nửa ly, cũng đã gặp ông cụ Mộ, Mộ Bắc Ngật cảm thấy có thể đi được rồi Anh lập tức đặt ly rượu xuống, trên bàn ăn phát ra một tiếng vang không nhỏ không lớn, khiến Hứa Nhân Nhân ngạc nhiên trong giây lát.

 

 

Không biết có phải đàn ông say rượu sẽ trở nên dễ thương không.

 

Nhìn dòng ghi chú trên điện thoại, khóe miệng Mộ Bắc Ngật hõm xuống, nụ cười trên môi không giấu được.

 

Mộ Bắc Ngật chỉ uống tượng trưng nửa ly, đầu anh đã hơi choáng váng, đôi mắt đờ đẫn như chìm dần vào bóng tối!

 

Mộ Bắc Thâm lập tức lạnh lùng quát: “Chết tiệt!”

 

Người nhà cũ lại gài bẫy anh?

 

Qua một lúc, Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi nhà cũ còn nhanh hơn. Cho đến khi lên xe mới nghe điện thoại, cũng không lên tiếng trước.