Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 497




Chương 497:

 

Trong khu thương mại, Hoàng Mai chủ động kéo tay Cố Tiểu Mạch, bị Cố Tiểu Mạch né tránh không dấu vết, bà ta chỉ vào cái váy hoa nhí màu nhạt ở trong tủ một cửa hàng.

 

“Tiểu Mạch, bộ đồ này con thích không? Mặc lên người chắc chắn rất đẹp đó”

 

Cố Tiểu Mạch nhướn mày, thản nhiên hỏi: “Thật sao?”

 

Hoàng Mai được trả lời, ngay lập tức vui vẻ bước vào, hưng phấn bừng bừng nói cho nhân viên về số điện thoại và số đo ba vòng, Cố Tiểu Mạch đứng nguyên chỗ cũ không động tĩnh.

 

Hoàng Mai thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bộ dạng đó đi ra ngoài, “Tiểu Mạch, còn đứng đờ người ở đó làm gì, mau vào thử đi”

 

“Số điện thoại là của Cố Lan Tâm, ba vòng cũng là cô ta, bà Cố, bà là đến mua quần áo hộ Cố Lan Tâm sao còn kéo tôi làm công cụ thử đồ? Chúng ta đừng ngại mở rộng cánh cửa mà nói thẳng ra, lại còn phải ở đây giả bộ hiền dịu, bà giả tạo không một, tôi nhìn còn thấy mệt” Cố Tiểu Mạch nói vô cùng lạnh lùng.

 

Cô không phải tức giận khi Hoàng Mai nói số điện thoại của Cố Lan Tâm. Mà là đột nhiên thấy tổn thương, mẹ ruột chỉ ở bên tuổi thơ của cô trong thời gian ngắn ngủi, cảnh tượng này là điều mà cô không dám tưởng tượng.

 

Sắc mặt ngụy tạo hiền dịu đã bị Cố Tiểu Mạch chỉ điểm ra, Hoàng Mai cũng không giả bộ nữa, khóe miệng hơi nhếch lên cười.

 

Vẻ mặt Cố Tiểu Mạch giấu đi sự trầm lắng: “Tôi và nhà họ Cố không có bất cứ quan hệ gì, cho dù hôm nay bà có mục đích gì, nhanh thu tay về đi, hơn nữa, quan hệ của chúng ta đều không có.”

 

Đôi môi Cố Tiểu Mạch nhếch lên sự lạnh lùng, nói xong, không thèm nhìn Hoàng Mai mà quay người đi luôn.

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tiểu Mạch, Hoàng Mai không giả bộ nữa, quay người đi lên tầng, đột nhiên lộ ra một vẻ mặt khó nói, đưa tay lên vỗ nhẹ vào má.

 

Bây giờ không thể khinh địch, bắt buộc phải giữ Cố Tiểu Mạch ở bên, nhất định không cho cô và Lương Dật An có bất kì cơ hội gặp mặt nào.

 

Đứng trên thang máy để lộ ra toàn bộ khuôn mặt sắc sảo và hung dữ, Hoàng Mai gọi điện cho tay sai: “Người của Lương Dật An ban nãy đã thấy tôi và Cố Tiểu Mạch đi cùng nhau? Ngày mai hãy mời anh ta đến nhài”

 

Cố Tiểu Mạch đi ra khỏi khu thương mại, xe Rolls-Royce vẫn dừng phía trước .

 

Trước kia, cửa ghế sau hạ xuống, đều xuất hiện gương mặt gầy gò mà lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, khí chất cả người thanh cao và lạnh lẽo, nhưng lại khiến cho mọi người sẽ cảm thấy thoải mái an tâm.

 

Chuyện cổ phần, Mộ Bắc Ngật không hề thương lượng với cô, nhưng Cố Tiểu Mạch, rất cảm động.

 

Dịch Bách vẫy tay Cố Tiểu Mạch đang đứng đơ người: “Cố Tiểu Mạch, tôi ở đây”

 

Sau khi Cố Tiểu Mạch lên xe, Dịch Bách vẫn vui vẻ hỏi: “Cố Tiểu Mạch, cô muốn đi đâu?”

 

Cố Tiểu Mạch xua đi những cảm xúc không vui: “Đến công ty”

 

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng chính xác trước tòa nhà Mộ thị.

 

Cố Tiểu Mạch đi thang máy lên tầng chóp, Cố Tiểu Mạch nghiêm chỉnh nhìn thấy căn phòng làm việc nhỏ đã được trang trí đẹp, lần trước ông Mộ cử người phá hoại, bây giờ Mộ Bắc Ngật lại khôi phục lại.

 

Trong lòng cô bị nghẹn lại, đến phòng làm việc của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn cúi đầu xử lý văn kiện, mở máy tính, đang họp, vẻ mặt rất nghiêm túc.

 

Thỉnh thoảng nói lưu loát ra một vài câu tiếng Anh, Mộ Bắc Ngật ngước mắt lên, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đứng ngoài cửa, nhưng không có biểu cảm ngạc nhiên.

 

Chỉ nhìn một cái, đôi mắt lại lướt trên màn hình.

 

“Chính.. chính là như vậy?”

 

Cố Tiểu Mạch không may vấp phải, cô chỉ có thể đi từng bước nhỏ nhẹ, đột nhiên cảm thấy bản thân đã rất lâu không đến Mộ thị, trợ lý cuộc sống thực sự không thích hợp lắm.

 

Các tập tài liệu trên bàn Mộ Bắc Ngật chất đống lộn xộn, như là ngọn đồi vậy, bản năng của Cố Tiểu Mạch là thay Mộ Bắc Ngật sắp xếp lại, khuôn mặt lịch sự tao nhã của Mộ Bắc Ngật cũng có biểu cảm gì, thu lại nụ cười mờ nhạt vào trong đáy mắt, mờ dần đến mức mình có thể xem nhẹ.

 

Anh đổi sang tiếng Trung, lạnh lùng nhắc nhở : “Em đang làm phiền anh”

 

Bàn tay thu dọn văn kiện của Cố Tiểu Mạch đột nhiên dừng lại, cố ho hai tiếng, để toàn bộ văn kiện lên bàn, phủi phủi lại quần áo rồi ngồi xuống ghế sô pha.

 

Cố Tiểu Mạch như một đứa trẻ mắc lỗi vậy, ngồi xuống ghế sô pha không nói câu gì, cúi đầu.