Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 492




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 492:

 

Mộ Bắc Ngật đặt tay lên vô lăng, nói.

 

“Đừng ba hoa nữa.”

 

“Cảm ơn đã giúp em chuyện hàng hoá.”

 

“Hừ”

 

Tức giận thật rồi.

 

Giọng Cố Tiểu Mạch mềm mại, Mộ Bắc Ngật lại như tòa núi băng vững chãi, không chút suy chuyển.

 

Đường xá xa xôi, Mộ Bắc Ngật không đưa Cố Tiểu Mạch về nhà mà dừng ở khách sạn ven đường, đặt cho cô một phòng nghỉ ngơi rồi về công ty.

 

Cố Tiểu Mạch ngồi ghế sau, phát hiện ra thân thể không ổn. Cô bắt đầu hơi lo, lúc nãy uống phải cái thứ quỷ gì?

 

Thứ này khống chế người cực kì dễ dàng, hơn nữa không nhịn được.

 

Trên trán Cố Tiểu Mạch bắt đầu rịn ra mồ hôi mỏng, cô đành dựa vào cửa sổ nghỉ ngơi. Chờ xe dừng trước khách sạn, Mộ Bắc Ngật dừng lại, buông thống một câu: “Chờ trong xe.”

 

 

Đứng?

 

Mộ Bắc Ngật dựa lưng vào thang máy, Cố Tiểu Mạch đứng trước mặt anh, một chân chen vào giữa hai chân anh, tư thế này, ái muội cực kì.

 

Cố Tiểu Mạch chu môi, vô tội hỏi: “Đứng như này hả?”

 

Mộ Bắc Ngật hơi không kiên nhẫn nắm cằm Gố Tiểu Mạch, ép cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Em muốn xin lỗi anh, đúng không? Bằng cách này?”

 

“Anh giận thật à? Mộ Bắc Ngật, anh giận em cũng đừng tỏ ra lạnh lùng thế được không, giống như núi tuyết vạn năm vậy, nhìn rất đáng sợ”

 

Người con gái trước mặt mềm mại như kẹo sữa vậy, Mộ Bắc Ngật không nhớ rõ có cho cô ăn cái gì không đứng đắn mà, là giả vờ hay là thực sự đây?

 

Mộ Bắc Ngật ghé mũi vào môi đỏ Cố Tiểu Mạch, khẽ ngửi, không có mùi rượu.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn ảnh phóng đại dần hiện lên trước mặt mình, trong đầu choáng váng như say rượu thật, tim bỗng nhiên gia tốc đập thình thịch khiến cô bất giác đưa tay lên chạm vào, sợ người trước mặt nghe thấy.

 

Cô hôn thật mạnh lên chóp mũi Mộ Bắc Ngật, anh giật mỉnh ngẩng đầu hơi hoang mang, hỏi Cố Tiểu Mạch: “Em làm sao vậy?”

 

“Chả làm gì cả, dỗ anh, nhưng không có hiệu quả thì thôi vậy”

 

Gố Tiểu Mạch xoay người làm bộ rời đi thì cánh tay bị Mộ Bắc Ngật ôm cứng ngắc, giọng nói tràn đầy cảnh cáo.

 

“Em dám bỏ anh lại xem”

 

Thang máy mở ra, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch vào phòng rồi định mời bác sĩ lên xem bệnh một chút, Ai ngờ Cố Tiểu Mạch lại ra chuyện này, thay đổi hẳn.

 

Lúc đầu vẻ lãnh đạm thanh tĩnh biến mất, khuôn mặt cô đỏ lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Mộ Bắc Ngật, lộ ra nguyên bản chất, không chút rụt rè.

 

Cô đột nhiên bước tới, dễ dàng đè Mộ Bắc Ngật lên vách tường, học tư thế bá đạo mà Mộ Bắc Ngật hay làm với mình.