Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 482




Chương 482:

 

“À đúng rồi, cháu vẫn chưa trả chú khăn ta) ừa nói xong lần đến túi áo, Cố Tiểu Mạch mới ngây người phát hiện bây giờ cô có mặc áo bệnh nhân nữa đâu.

 

Cố Tiểu Mạch hơi áy náy cười với Lương Dật An, Lương Dật An không hề để ý, chỉ cảm thán hai người liên tiếp đều gặp nhau, quả thực trùng hợp đến kinh ngạc.

 

“Cháu bị thương à?”

 

‘Vết thương trên thái dương Cố Tiểu Mạch không che được, nhìn qua tương đối rõ. Cô nhấp môi cười.

 

“Bị thương ngoài da thôi. Không có gì.

 

Lương Dật An đấu tranh nội tâm mãi, cuối cùng hỏi.

 

“Không biết cháu họ gì?”

 

Lời chưa dứt khỏi môi, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên.

 

“Cố Tiểu Mạch”

 

Giọng nói cực kì quen thuộc, Cố Tiểu Mạch không cần quay người cũng biết ai nói. Lời nói không tức giận, không chất vấn, lại làm người cô cứng đờ.

 

Cô quay người sang Lương Dật An, nhăn mũi làm mặt quỷ.

 

“Chú giúp cháu chuyện này với. Chúng ta mau đi thôi.”

 

Cô vội vã muốn tránh khỏi người kia, thật sự không biết đối mặt nhau phải nói cái gì, làm cái gì.

 

Lương Dật An nhìn người trẻ tuổi kia, cũng bình tĩnh tự tin, lông mày nhướng cao, Cố Tiểu Mạch cuống quýt đi về phía trước, muốn cùng Lương Dật An bỏ đi.

 

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, cô còn dám làm bộ không nghe thấy? Lại còn dám cười với người khác tươi như vậy?

 

Không chậm trễ phút nào, Mộ Bäc Ngật nhanh chân đuổi theo bóng dáng Cố Tiểu Mạch, nghe tiếng bước chân vang trên hành lang thêm phần dồn dập.

 

Đột nhiên, Lương Dật An xoay người chắn trước mặt Cố Tiểu Mạch, nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt đầy vẻ nôn nóng, mất cả trầm ổn.

 

ậu trai này, lúc yêu nhau thỉnh thoảng xảy ra tranh cãi là chuyện bình thường. Nhưng nếu bạn gái tỏ ra không muốn gặp lại cậu đến mức như này, chắc cậu phải nhìn nhận lại lỗi sai của bản thân trước” Lương Dật An toét miệng cười.

 

Cố Tiểu Mạch cúi đầu, thầm trợn trắng mắt, bạn gái, ai cơ?

 

Suýt thì quên, ngày hôm qua chính mình còn khoe trước mặt người ta về bạn trai…

 

Đối với hai chữ “bạn gái” này, Mộ Bắc Ngật tỏ ra cực kì hài lòng, liếc mắt nhìn Lương Dật An vài lần.

 

“Làm phiền ông quá. Bạn gái của tôi vừa phiền phức lại hay giận dỗi vô cớ, tôi sẽ lập tức xin lỗi cầu xin cô ấy tha thứ đây”

 

“Ngày hôm qua cô ấy còn khoe bạn trai của mình rất tốt, luôn chăm sóc yêu thương cô ấy”

 

Lương Dật An cố nín cười.

 

Họa từ miệng ai mà ra đây?

 

Ông chú đẹp trai này gan cũng lớn đấy? Cố Tiểu Mạch cảm thán may hiện giờ chứng bệnh của cô không phát tác, chứ nếu không sẽ vướng phải tội danh hành hung người cao tuổi mất.

 

Cô bước ra từ sau lưng Lương Dật An, nỗ lực nặn ra một nụ cười.

 

“Xin lỗi, cháu không nhớ mình đã nói ra những lời này lúc nào. Vừa nãy cảm ơn chú nói giúp cháu, về sau có duyên gặp lại”

 

Rốt cuộc cũng chịu nhìn anh, Mộ Bắc Ngật lập tức cảm thấy tràn đầy thoả mãn.

 

Lương Dật An nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Cố Tiểu Mạch, thầm đọc tên cô trong lòng, là Cố Tiểu Mạch, phải không?

 

Ông đột nhiên có chút không nỡ rời đi, nói: “Hay để chú ở đây giáo dục cậu trai trẻ này một chút, rằng bạn trai không nhường nhịn bạn gái là cực kì đáng ghét.”

 

Lời vừa dứt thì truyền đến một tiếng cười trầm thấp, Mộ Bắc Ngật che miệng cười nhẹ: “Ông này, không hề tồn tại chuyện tôi bắt nạt cô ấy khi chúng tôi ở bên nhau. Lúc cô ấy bực bội, tôi dỗ dành, cô ấy muốn đánh, muốn mắng ra sao tôi cũng sẽ chịu hết. Mỗi ngày như vậy, tôi đều tự kiểm điểm bản thân mình, để cô ấy có thể thoải mái hơn một chút.”