Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 464-466




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 464:

 

“Đủ rồi, Có Lan Tâm. Con cũng không nhìn lại xem bộ dạng của mình bây giờ điên rồ cỡ nào. Ra ngoài đường người ta có thể không chê à, nếu không muồn mát mặt thì dùng lại ngay cho ba!” Thoáng cái Cố Chắn Hải đã thay đổi sắc mặt, giận dữ quát tháo Cố Lan Tâm.

 

Cố Lan Tâm khẽ giật mình, không dám tin mà nhìn Có Chắn Hải: “Ba, bây giờ ba đang mắng con đấy à?”

 

“Cố Chắn Hải, ông đối xử với con gái mình như thế à?”

 

Ngay lúc đó, bên ngoài có một bóng dáng hốt hoảng xông vào. Khi nhìn thấy Nám Nám khỏe mạnh ngòi trên ghế sô pha, Có Tiểu Mạch mới thở phào một hơi.

 

Cô lập tức nhìn về máy người nhà họ Có, sắc mặt lạnh lẽo tới cực điểm, giọng điệu như sắp tức phát điên: “Dừng tay.”

 

Trên trán của Có Tiểu Mạch lắm tắm mò hôi, lúc biết tin thì lầy xe của Dịch Bách phóng như bay tới đây. Cô bước lên trước, ôm chặt Nám Nám vào lòng rồi kéo cô bé ra sau lưng.

 

Có Tiểu Mạch nhìn về phía Có Lan Tâm đang điên khùng không thôi. Chỉ một đêm không gặp, không ngờ Có Lan Tâm lại ra nông nỗi này, cả người cứ như vừa bị quẳng xuống Địa ngục, dữ tợn mà kinh khủng.

 

 

“Cố phu nhân, bà hét lần này tới lần khác đưa con gái của tôi về là muốn khiêu chiến sức chịu đựng có hạn của tôi à2”

 

“Tại sao? Con gái của bà tự làm tự chịu, hiện tại còn muốn cùng con gái tôi uy hiếp tôi sao? Tôi nói cho bà biết, âm mưu của bà, tôi sẽ không để bà đạt được đâu, ngược lại, tôi bây giờ có thể tống bà đến đồn cảnh sát, néu chuyện cũ– được lật ra, bà nghĩ, mình sẽ bị kết án bao nhiêu năm?” Vẻ mặt của Có Tiểu Mạch vô cùng lạnh lùng, trong mắt cũng đây tia sắc lạnh thấu xương.

 

Hoàng Mai nhịn không nỗi rét run lên, Có Tiểu Mạch không phải đã biết gì rồi chứ? Không, làm sao cô biết được!

 

Đến cả nét mặt của Có Chắn Hải cũng cực kì khó coi, chỉ có Có Lan Tâm điên cuồng không chừa đường lui muốn giãy giụa lao về phía cô: “Có Tiểu Mạch, mày đã cướp đi Bắc Ngật, mày đã cướp đi hạnh phúc của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, cho dù xuống địa ngục, tao cũng sẽ kéo mày theo! “

 

Có Tiểu Mạch đứng đó không nhúc nhích, thanh giọng lạnh lùng, lạnh lùng quyết đoán đâm thẳng vào điều Có Lan Tâm muốn che giấu: “Có Lan Tâm, tôi nghĩ cô nên hiểu, năm đó là ai thay tôi đi đến nhà họ Mộ kết duyên, tôi còn chưa nói đến về vụ tai nạn trên đường cao tốc, mưu kế của cô quả thật rất hay, một mũi tên giết hai con nhạn, chiêu này thật tốt, cướp? Rốt cuộc là ai cướp của ai, cô nên biết rất rõ. “

 

Có Chắn Hải còn kinh ngạc hơn Cố Lan Tâm, Cố Chắn Hải ngay lập tức bước đến trước mặt Có Tiểu Mạch, nét mặt ông ta thay đỗ iểu Mạch… con đã biết, chuyện của năm đó rồi?”

 

“Ông Có, năm đó ông là người thêm dâu vào lửa, ông thầy tôi gục ngã, buộc tôi tội danh không thể tha thứ, đuổi tôi ra khỏi nhà Có, và để con gái ông leo được lên vị trí cao, tắt cả những điều này, các người đã chuẩn bị từ sớm rồi phải không, bây giờ còn dám cùng tôi nói về tình thân? Có nực cười không? Đạo đức giả!

 

Có Tiểu Mạch âm thằm nắm chặt những ngón tay mình lại, những lời vừa nói ra khiến Có Chắn Hải chắn động.

 

Có Tiểu Mạch kiên định như đá, để bản thân mạnh mẽ lên một chút, mới không bị những kẻ đạo đức giả, những kẻ lòng dạ cực kì đen tối như vậy chỉ phối nữa, bị lừa rồi mà còn thay bọn họ đềm tiền!

 

“Đôi khi, tôi nghĩ, rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của ông không, mẹ tôi đối với ông có bao nhiêu oán hận, đến tận khi, bà qua đời, ông thấy tôi như đồ cặn bã, hận không thể nhanh chóng đuổi tôi đi, vứt bỏ tôi hoặc tìm cơ hội hoàn toàn giẫm đạp tôi xuống đắt, tôi đã phạm lỗi gì chứ, tôi đã phạm phải mối hận thù sâu sắc nào, Có Lan Tâm là con gái của ông, còn tôi thì không phải là con gái của ông sao!” Có Tiểu Mạch chề giễu lại, biểu cảm càng thêm lạnh lùng!

 

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, biểu hiện trên mặt Có Chắn Hải không rõ có ý gì, Hoàng Mai tức run lên, chỉ có Có Lan Tâm là vẫn còn căm phẫn cực độ và muồn phá hủy mọi thứ.

 

Có Tiểu Mạch khẽ ngắẳng đầu lên, gạt đi những giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, Mộ Bắc Ngật đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Có, khiến nhóm người họ Có nhát thời càng thêm hoảng hốt.

 

Hoàng Mai ngăn Có Lan Tâm lại, Cố Lan Tâm trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật bước tới trước mặt Có Tiểu Mạch, trong lòng, hận thấu xương, cô ta sắp không thẻ kìm nén được cảm giác muốn trả thù đang sinh sôi trong lòng, cho đến khi nó lan đến tận xương tủy của mình.

 

Mộ Bắc Ngật hoàn toàn nghe thấy những gì Có Tiểu Mạch nói, trong cái ngữ khí bình tĩnh ấy mang theo nỗi đau thương âm thầm cùng với sự tuyệt vọng, anh tận mắt chứng kiến những người từng là người thân đã không ngừng làm ra những chuyện chạm đến giới hạn của anh, mặc dù đã nói rõ từ lâu, nhưng bọn họ cứ vồ vập bám dính như da chó vậy, vướng víu vô cùng.


Chương 465:

 

Mộ Bắc Ngật đối với tình thân lạnh nhạt, nhưng anh để ý đến cảm xúc của Có Tiều Mạch, lúc này, anh áy lạnh lùng vô cảm, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: “Chuyện năm năm trước tôi có thể không truy cứu các người nữa, từ giờ trở đi, hễ công ty nào hợp tác với tập đoàn Có Thị thì sẽ không hợp tác với tập đoàn Mộ Thị, nếu phòng làm việc của Có Tiểu Mạch bị nhà họ Có quấy nhiễu, tôi sẽ trực tiếp thu mua tập đoàn Có Thị, nói được làm được! “

 

Có Lan Tâm run run ngón tay, cô mạnh mẽ ngắng mắt lên: “Không, không thể, Bắc Ngật!”

 

“Có Lan Tâm, cô tốt nhát đừng chạm vào giới hạn của tôi.”

 

Mộ Bắc Ngật không chút lưu tình lên tiếng cảnh cáo, âm giọng của anh trầm đến mức thấp nhát.

 

Nhìn ba người hoang tưởng, thanh danh bê bói, Có Tiểu Mạch không tháy vui vẻ gì, chỉ mong tránh xa, càng xa càng tốt là được rồi.

 

Cô ấy nhìn Cố Chắn Hải lần cuối, nhanh chóng dẫn Nám Nám, thờ ơ nói: “Chúng ta đi thôi.”

 

Lời vừa nói ra giọng có chút khàn khàn, Mộ Bắc Ngật đi theo phía sau, vô cùng lo lắng bước đến bên Có Tiểu Mạch.

 

Nám Nám biết được bầu không khí lạnh lẽo vừa nãy, con bé âm thầm thu lại tính khí bướng bỉnh của mình, ra vẻ chủ động đối đãi , mềm dẻo nói: “Mẹ, con xin lỗi, ba… à không, xin lỗi chú lợi hại, là Nám Nám không tốt, theo bà ngoại xấu xa về nhà.”

 

“Nám Nám của chúng ta không sai, người sai là bọn họ.” Mặc dù trong lòng của Có Tiểu Mạch chua xót, nhưng vẫn phải nói tiêu chuẩn kép.

 

Cô làm sao có thể nỡ trách cô con gái nhỏ của mình chứ.

 

“Vậy mẹ không trách con sao?”

 

“Tắt nhiên, mẹ còn phải khen Nám Nám rất kiên cường đáy.”

 

Nám Nám nhìn Mộ Bắc Ngật thật lâu, hừm, theo nguyên tắc có phúc cùng hưởng, Nám Nám cũng muốn mẹ khen chú lợi hại.

 

“Chú lợi hại vừa giúp chúng ta, mẹ, mẹ cũng phải khen chú lợi hại đó, mọi người đều phải được khích lệ.”

 

“Hừm…” Cố Tiểu Mạch lúc này có chút không dám nhìn vào mắt Mộ Bắc Ngật, anh từ lúc nãy đã không ngừng nhìn cô, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.

 

Ngay trong lúc Cố Tiểu Mạch đang bối rối, Mộ Bắc Ngật ghé sát vào tai cô, du dương nói ra một câu: “Có Tiểu Mạch, vừa nãy, anh đã nghe hét rồi, em thừa nhận chuyện của chúng ta năm đó rồi.”

 

Quả nhiên!

 

Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, Nám Nám đột nhiên lén cười, chạy đến bên cạnh chú Dịch Bách: “Chú Dịch Bách, hôm nay chú đưa cháu về nhà, được không?”

 

“Đương nhiên là được rồi!”

 

Xung quanh nhanh chóng không còn bóng người, vài giây sau, chỉ còn lại Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật, cùng một chiếc ô tô đậu bên cạnh họ.

 

Có Tiểu Mạch ân cần, úp úp mở mở hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây.”

 

“Lo lắng cho em, sợ em…”

 

Như đã dự liệu được câu tiếp theo Có Tiểu Mạch sẽ nói là gì, tôi có gì phải lo lắng chứ, oán hận bọn họ, chỉ có phí lời mà thôi.

 

Mộ Bắc Ngật đã giành nói trước: “Sợ em nói bọn họ đến mệt quá, cổ họng khó chịu, nên là, anh đến thay em nói đoạn saul”

 

Rõ ràng, những gì Mộ Bắc Ngật nói ra đối với nhà họ Cố là một cú đã kích nặng nề.

 

Nó không phải là một sự uy hiếp đơn giản.

 

Có Tiểu Mạch chớp chớp mắt, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cảm ơn.”

 

“Thứ anh muốn không phải là lời cảm ơn, Có Tiểu Mạch, thời gian tối nay thuộc về anh, được không?”

 

Là ý gì?

 

Mộ Bắc Ngật không nói nhiều, anh trực tiếp kéo Có Tiểu Mạch lên xe, xe lập tức phóng đi.

 

Có Tiểu Mạch thời niên thiếu, mong chờ vào một tình yêu đẹp, hy vọng trong tương lai sẽ cùng người mình yêu bước lên vòng đu quay cao nhất Kinh Đô, rất tiếc, về sau chỉ là điều hoang đường mà thôi.


Chương 466:

 

Bị người khác cướp đi sự trong trắng, bị nhà họ Có đuổi ra khỏi nhà, mang theo một đứa con gái, lại không thể cho nó một cơ thể khỏe mạnh.

 

Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, cho đến khi đến công viên giải trí, nhìn thấy bánh xe đu quay rực rỡ sắc màu, Có Tiểu Mạch hơi kinh ngạc, lập tức thu lại cảm xúc trên mặt lúc nãy.

 

Cô giả vờ nghiêm túc nói: “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

 

“Dỗ em, chiều em, an ủi em, em cảm tháy Ií do nào có thể khiến em cảm động, thì chính là cái đó.” Mộ Bắc Thâm tắt máy, nghe cô nói, liền tiện thể nói ra những lời tình cảm này.

 

Sắc mặt của Có Tiểu Mạch lóe lên, cô còn nhớ lúc đầu mới quen biết Mộ Bắc Ngật, anh là người đàn ông thẳng thắn chuẩn mực, vậy mà bây giờ lại có thể thuận miệng nói ra những lời này? Học từ ai thết Có Tiểu Mạch đỏ mặt, có chút nóng: “Cái này dành cho trẻ con chơi, tổng giám đốc Mộ cũng có hứng thú?”

 

“Ngày tám tháng bảy, trời nắng, ước nguyện ngày hôm nay là cùng người mình yêu ngồi lên vòng quay một lần, lúc vòng quay lên cao nhất ôm lây nhau, để hai người có thể ở bên nhau mãi mãi.” Giọng Mộ Bắc Ngật trầm thấp vang bên tai.

 

Nghe đến tai Có Tiểu Mạch tê dại đi, khoan đã, đây không phải là nội dung trong nhật ký thời niên thiều của cô sao? Tại sao Mộ Bắc Ngật lại biết?

 

Cô kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lại trầm giọng nói: “Năm năm trước, bắt nạt một cô gái mới vừa trưởng thành, không ngờ cuộc sống trung học của cô ấy thật đặc sắc.”

 

“Làm sao anh biết được!”

 

“Blog của em, còn nhớ không?”

 

Nghe Mộ Bắc Ngật nói như thế, hai má của Có Tiểu Mạch lập tức đỏ bừng, cô không dám tưởng tượng đền, Mộ Bắc Ngật lại rảnh rỗi đi xem máy lời dài dòng phức tạp trên blog của con gái, lại còn xem trúng ngay dòng này.

 

“Anh xem trộm?”

 

“Không tính, anh xem một cách quang minh chính đại đầy.”

 

Mộ Bắc Ngật không đổi sắc mặt, trời mới biết, vì dỗ Có Tiểu Mạch anh hao tốn không ít công sức.

 

Còn nhớ đêm đó tăng ca ở văn phòng, ba giờ sáng, Dịch Bách lo lắng tổng giám đốc Mộ vắt vả, pha một tách cà phê rồi bước vào khuyên tổng giám đốc Mộ nghỉ ngơi sớm, lúc đến gân, tháy tổng giám đốc Mộ không lo công việc, mà đang tìm xem blog cũ, từng chút từng chút xem nội dung trên đó.

 

Đây rõ ràng là nội tâm con gái, làm cho Dịch Bách cũng có chút xáu hỗ, nhưng tổng giám đốc Mộ lại đọc chăm chú hơn nữa còn đọc rất say mê?

 

Lúc này, Mộ Bắc Ngật dẫn Có Tiểu Mạch ra khỏi xe, lên vòng đu quay, Có Tiểu Mạch vẫn còn bướng bỉnh, không đề ý đến Mộ Bắc Ngật.

 

“Có Tiểu Mạch, cho anh cơ hội, được không? Để anh chăm sóc em, néu vẫn không được nữa, anh thật sự hét cách rồi.”

 

Mộ Bắc Ngật chậm rãi nói, giọng điệu không che giấu được nỗi cô đơn.

 

Nhát thời, lòng Có Tiểu Mạch chọt chắn động, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Mộ Bắc Ngật, cô chợt mềm lòng, giống như néu cô còn bướng bỉnh như vậy, sợ là Mộ Bắc Ngật rồi tung cả lên, thật sự bỏ cuộc.

 

Có Tiểu Mạch bắt giác đem sự hoài nghi trong lòng nói ra: “Nếu không còn cách nào, anh sẽ từ bỏ sao?”

 

Hai người ngồi đối mặt với nhau, ban đầu Có Tiểu Mạch còn nghĩ rằng anh nói hai từ “từ bỏ”, không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật càng trở nên bá đạo: “Không, sẽ càng có gắng cướp em về, không cần biết em có đồng ý hay không vẫn sẽ cưỡng ép em về lại bên anh, nhưng nếu có cơ hội hòa hợp, em chịu tha thứ cho anh, chẳng phải là chuyện tốt sao? “

 

Khóe mắt Có Tiểu Mạch giật giật, anh không giấu giềm việc bản thân muốn chinh phục và cướp đoạt cô.

 

“Cố Tiểu Mạch, trả lời anh, em còn giận không? Hay là, em thật sự thích Nam Thần An, muồn ở bên Nam Thân An. Nơi này không ngừng quay lên cao, không có cơ hội cho em chạy đâu, anh sẽ không để cho em chạy thoát nữa.”

 

Giọng điệu của Mộ Bắc Ngật như sắp tức giận.

 

Có Tiểu Mạch thở dài một hơi, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Không có giận, cũng không thích anh áy.”

 

Mộ Bắc Ngật vừa im lặng, đưa mắt lên nhìn về hướng Có Tiểu Mạch, hai người bồn mắt nhìn nhau không hề né tránh, cũng không lảng sang hướng khác mà nhìn thẳng vào đối phương.

 

Vòng đu quay từ từ đưa lên cao, trước khi chuẩn bị kế hoạch này, Mộ Bắc Ngật đã nghĩ đến rát nhiều địa điểm.

 

Nhà hàng, cô sẽ bỏ chạy.