Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 448




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 448:

 

Hội trường không ngừng vang lên tiếng gào thét, hết sức hỗn loạn.

 

Dịch Bách ở sau cánh gà nôn nóng thao tác thiết bị, không quá năm phút, đèn trong hội trường sáng lên.

 

Vốn dĩ trên sân kháu là một tắm thảm đỏ, nhưng bây giờ đã toàn là mảnh vụn thủy tinh, giống như một tắm thảm thủy tinh, trên mảnh vụn sáng lóng lánh hình như có vét máu không rõ ràng.

 

Mộ Bắc Ngật đã đi xuống sân kháu từ lúc nào không biết, Dịch Bách ra khỏi cánh gà, nhìn Mộ Bắc Ngật đứng ở đó với bộ mặt u ám, tim cậu ta đập thình thịch: “Sếp, bây giờ bọn em sẽ sắp xếp cho khách khứa rời khỏi đây, người anh…”

 

Trên bộ vest của Mộ Bắc Ngật toàn là thủy tinh, nhìn thôi cũng sợ chét khiếp, Mộ Bắc Ngật không ngừng quan sát xung quanh hội trường.

 

“Nhìn thấy Có Tiểu Mạch không?”

 

Lúc nãy trong bóng tối anh vẫn còn nghe thấy giọng nói của cô, nhưng bây giờ không biết cô đã đi đâu rồi, khuôn mặt Mộ Bắc Ngật lạnh không có độ ấm.

 

Dịch Bách lắc đâu, “Bây giờ em sẽ ra lệnh cho người đi tìm, Sép, anh lên tầng cao nhát thay một bộ đồ mới đi ạ.”

 

Bộ dạng hiện tại của anh có chút thê thảm, Mộ Bắc Ngật không khước từ, anh gật nhẹ một cái, sau đó bước ra ngoài hội trường.

 

Trên sàn nhà hình như có vết máu, Dịch Bách lập tức quay người nhìn bóng lưng của Mộ Bắc Ngật.

 

 

Căn phòng tổng thống đã bị người ở bên ngoài mở ra, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng bước vào, anh không chú ý đến động tĩnh trên giường, anh bước thẳng vào nhà tắm.

 

Có Tiểu Mạch vềnh tai lên nghe, có người, là tiếng giày da giẫãm lên sàn nhà, là đàn ông!

 

Cô giãy giụa vùng vẫy, cô nằm giang chân giang tay trên giường, chân bị trói chặt không có sức lực để phản kháng.

 

Miệng bị dán băng dính, có chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm rất nhỏ, cái chăn che kín cả người cô, cái nhóm người bắt cô đến đây đúng là bị bệnh hết rồi, hừ!

 

Như này cô sẽ chết vì ngạt thở mắt!

 

Mộ Bắc Ngật gội nước qua loa, chiếc giày da bị rách, bàn chân có vét thủy tinh đâm vào, nhưng Mộ Bắc Ngật không hề quan tâm, tắm xong anh mặc quân đen áo sơ mi trắng đi ra bên ngoài.

 

Anh lấy khăn tắm lau nước trên mặt đang nhỏ xuống đắt, căn phòng vô cùng yên tĩnh vì thé anh nghe thấy rõ tiếng ưm ưm kỳ lạ vang lên.

 

Mộ Bắc Ngật lập tức nhìn về phía chiếc giường lớn, căn phòng này là của riêng anh, bình thường sẽ không có khách đi vào, lúc này trên giường rõ ràng có người, còn đang cử động cơ thể của mình.

 

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên không vui chút nào, sau đó anh nhìn thấy đầu giường có hai sợi dây, đuôi giường cũng có hai sợi dây.

 

Trong phòng còn dán chữ hÿ to đùng, Mộ Bắc Ngật không cho phép tổ chức ở nhà, anh thì không ở nhà cũ nên tạm thời nơi này trở thành phòng tân hôn.

 

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn chiếc giường, trong lòng bực bội, ai đưa phụ nữ đến đây?

 

Anh vứt chiếc khăn trong tay sang một bên, không nhìn thêm nữa mà bước ra ngoài, Có Tiểu Mạch cảm nhận được tiếng bước chân đang xa dần, hình như là đang bước ra cửa.

 

Lòng cô như lửa đốt, cho dù không nói được nhưng Có Tiểu Mạch cũng cố gắng “ưm ưm ưm” vài tiếng, muồn thu hút sự chú ý của người kia, mau cởi trói cho cô, cô muốn thoát khỏi nơi này.

 

Mộ Bắc Ngật đi đến cửa, âm thanh phía sau càng lúc càng rõ ràng, Mộ Bắc Ngật khựng lại, khuôn mặt hiện lên sự mát kiên nhẫn và bực bội, anh ngoái đầu nhìn chiếc giường.

 

Bên cạnh giường có mội đôi giày, Mộ Bắc Ngật nheo mắt nhìn, cảm giác quen quen.

 

Người ở trong chăn không ngừng giãy giụa, cho đến khi mệt hét sức, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nhận ra điều gì đó…