Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 420




Chương 420:

 

Sau đó anh nhíu mày, Cố Tiểu Mạch cùng Nam Thần An đền tham gia bữa tiệc? Còn mặc chiếc váy màu đỏ khiến người khác không thể rời mắt này?

 

Ngọn lửa giận bùng cháy nhưng ngay lập tức đã bị Có Lan Tâm ở bên cạnh đánh bay, lần này Có Lan Tâm không tức giận nữa, giọng nói có chút sung sướng vui mừng trên nỗi đau của người khác mà không dễ bị nhận ra, “Bắc Ngật, kia không phải là em gái với Tổng giám đốc Nam sao, hai người đứng cạnh nhau thật là hợp mà, chúng ta đến đó chào một câu nhé.”

 

Chào hỏi?

 

Mộ Bắc Ngật không từ chối.

 

Có Tiểu Mạch nhìn hai người đang bước lại gần, mắt cụp xuống, Nam Thân An nhận ra điều đó, anh ta nắm chặt tay Có Tiểu Mạch, Có Tiểu Mạch nghiêng đầu đây thắc mắc, cô thầy Nam Thân An nhìn cô với ánh mắt bảo cô yên tâm đi nhé!

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau, không kìm được cơn giận.

 

“Tiểu Mạch, trùng hợp thế, gặp em ở đây, những hiểu nhằm trước đây chị nghĩ em vẫn còn giận chị, em sẽ mặc kệ không quan tâm chị, đừng giận chị nữa được không?” Có Lan Tâm dịu dàng lên tiếng, bình thường sẽ không có nhiều người nghe thấy, nhưng giọng nói của cô ta vừa đủ để những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

 

Có Tiểu Mạch một lằn nữa lĩnh hội được miệng đường mật dạ gươm đao của Có Lan Tâm, cô đảo mắt, còn chưa kịp trả lời thì Nam Thần An ở bên cạnh đã lên tiếng trả lời: “Cô Có sắp đám cưới rồi, đến lúc đó tôi và Tiểu Mạch sẽ đến chúc mừng, Tiểu Mạch trước giờ đều rất lương thiện không đề bụng, trước giờ đều không gây thù chuốc oán với người khác, càng không nhớ dai, cô Cố không cần nghĩ nhiều như thế đâu.”

 

Cao thủ ra tay, một chưởng có thể chết người.

 

Mặt Có Lan Tâm đen như đít nồi, sau đó cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật, giống như đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật trằm giọng khàn khàn nói: “Lát nữa uống ít rượu thôi, đừng có uống say, lúc nào không từ chối được thì gọi tôi đến giải vây nhé.”

 

Hừm, đang thi xem ai tích cực hơn ai à??

 

Tổng giám đốc Mộ thẻ hiện tình cảm ngay trước mặt mọi người, đầu Có Tiểu Mạch muồn nỏ tung, sắc mặt Có Lan Tâm trở nên khó coi, cô ta có gắng che giấu trái tim đang gào thét dữ dội, đến Nam Thần An cũng cứng nhắc, ánh mắt nhìn anh gióng như con dao sắc nhọn.

 

Mọi người xung quanh không nghe rõ, chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.

 

Mộ Bắc Ngật nhắc nhở Có Lan Tâm: “Đi thôi.”

 

Cho đến khi trước mặt không có bóng dáng hai người kia nữa, Có Tiểu Mạch mới hoàn hồn, Mộ Bắc Ngật làm cái gì thế?

 

Bữa tiệc bắt đầu, các vị khách giao lưu uống rượu.

 

Nam Thần An không hề bàn bạc về những hợp tác của mình mà đưa Có Tiểu Mạch đi làm quen với một vài đối tác có sức ảnh hưởng khá lớn, mở rộng quan hệ.

 

Những vị giám đốc lúc đầu còn cho rằng Có Tiểu Mạch chỉ là một người phụ nữ dựa vào sắc đẹp nhưng sau một hồi nói chuyện, họ phát hiện ra Có Tiểu Mạch là một người rất có năng lực và có tư duy.

 

Nam Thần An bị những đối tác bám láy, Có Tiểu Mạch để Nam Thần An đi bàn bạc những vụ làm ăn của mình, cô nhắc váy bước đến chỗ vắng vẻ kín đáo.

 

Nhưng lại có một người đến nói chuyện, người đó còn rất trẻ, khoảng 30 tuồi, anh ta cầm ly rượu đến mời Có Tiểu Mạch uống.

 

“Cô Có vừa xinh đẹp trẻ trung và tài năng, đúng là một người hiềm gặp.”

 

“Cảm ơn đã khen.”

 

Trên thương trường mọi người đều khen ngợi nhau, Cố Tiểu Mạch nở nụ cười khả ái, chân thành nói cảm ơn, ờ, chẳng khiêm tốn chút nào vậy?

 

Có Tiểu Mạch vừa mới nghe không ít những lời như thế này, sau khi đáp lại từng người một, cô cảm thấy khát nước, chẳng muốn phí lời thêm nữa.

 

Vị Tổng giám đốc đó hình như rất hứng thú với cô, hắn tiền lại gần một bước, đưa ly rượu cho Có Tiểu Mạch, lúc Có Tiểu Mạch nhận ly rượu, không biết là có tình hay vô tình, ngón tay của Tổng giám đốc trẻ tuổi chạm vào tay Có Tiểu Mạch.

 

Có Tiểu Mạch phản ứng kịp thời, cô né ra chỗ khác, nhưng cô không biết ở phía xa xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía này.

 

Mộ Bắc Ngật lập tức nâng ly rượu lên, sải bước đến chỗ Có Tiểu Mạch, coi như xung quanh không có người.

 

“Tôi nhớ Tổng giám đốc Lương có một cô người yêu quen biết từ lúc bé, tình cảm thắm thiết, không biết bao giờ tổ chức đám cưới mời tôi đi uống rượu cưới thế?” Trong không trung bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

 

Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi đó vừa nghe xong lập tức lùi lại, duy trì hình tượng phong độ của mình, đón nhận ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Tôi đương nhiên sẽ tham gia lễ cưới của Tổng giám đốc Mộ trước rồi mời Tổng giám đốc Mộ đến tham gia lễ cưới của tôi và Điềm Điềm.”