Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 381




Chương 381:

 

Sau một nụ hôn sâu kéo dài máy chục giây, Có Tiểu Mạch lần sâu hơn, sự mềm mại tê dại ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng thở ra hơi thở hiếm có, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ và tê dại.

 

“Có Tiểu Mạch, dù ngoài miệng không nói, nhưn cơ thể thì lại rất thành thật.”

 

*Ở bên anh quá nguy hiểm, cho nên tôi không muồn thích anh, cho dù anh nói tôi ích kỷ cũng được, tôi càng không thể để Nám Nám gặp nguy hiểm.”

 

Khi nói ra những lời này, sắc mặt của Có Tiểu Mạch trở nên mơ hồ không rõ ràng, không biết là đang tỉnh hay đang say.

 

Mộ Bắc Ngật lại lắng nghe những lời cô nói, khuôn mặt tuần tú, lãnh đạm nhưng lại bắt giác nhướn mày.

 

Hai người im lặng hồi lâu thì Mộ Bắc Ngật mới bề cô gái say rượu lên, “Đi thôi, đưa em về nhà.”

 

Anh không màng mọi thứ mà đưa Có Tiểu Mạch về nhà, suốt quãng đường, Có Tiểu Mạch trái ngược lại bị khống chế bởi sự điên cuồng của rượu, tinh thần không chút rõ ràng!

 

“Úi! Chiếc máy bay vừa bay qua đẹp quá, tôi muốn ngồi.”

 

Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh bắt lực cau mày, ngay cả Dịch Bách ngồi trên ghề lái cũng không nhịn được nói: “Giám đốc Mộ, tối nay anh chắc chắn là không phái người qua đó để chăm sóc cho cô ấy không?”

 

“Tôi không muồn bắt cứ ai chăm sóc cả, tôi muốn Mộ Bắc Ngật chăm sóc, anh ta luôn thích ức hiếp tôi, bây giờ tôi muốn lấy lại toàn bộ.” Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng người, nắm láy cổ áo của Mộ Bắc Ngật rồi nghiền răng nghiền lợi nói.

 

Như mọi người đều biết, Mộ Bắc Ngật đang đắm chìm trong đó, yêu chiều nói: “Được, tôi sẽ chăm sóc cho em.”

 

Dịch Bách nhìn thấy hai người tình cảm như vậy thì cũng không nói nên lời, hồi hận vì tại sao bản thân lại đưa ra một chủ đề chết tiệt như vậy.

 

Khi về đến nhà họ Mộ, toàn thân Có Tiểu Mạch gần như bị mắc lên nửa thân người của Mộ Bắc Ngật vậy, đôi môi ghé sát vào cổ anh thở ra nhưng luồng hơi nóng bỏng.

 

Nám Nám còn chưa ngủ, khi nhìn thấy Nắm nhỏ được ông chú lợi lại bé lên như vậy thì hai mắt chợt sáng ngời, tiến triển quá tốt vậy sao?

 

Nám Nám lập tức chống cằm, ngoan ngoãn nói: “Ông chú lợi hại, chú phải chăm sóc cho Nắm nhỏ thật tốt đó, cháu buồn ngủ quá rồi.”

 

“Nghỉ ngơi sớm đi, Nám Nám.”

 

Mộ Bắc Ngật âm áp đáp, sau đó thì bế Có Tiểu Mạch và thong thả đi về phía phòng ngủ.

 

Điều khiến Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên là người đang say rượu Có Tiểu Mạch lại che giấu tâm tư kém như vậy.

 

Có Tiểu Mạch của khi trước tối đa cũng chỉ ngà ngà say, ngủ một chút là ổn, nhưng lần này, Mộ Bắc Ngật trái người lại làm cho Có Tiểu Mạch say khướt như vậy.

 

Vừa bước vào phòng ngủ, Mộ Bắc Ngật đá cánh cửa phòng đóng lại thì Có Tiểu Mạch lại trượt xuống khỏi người Có Tiểu Mạch giống như một con cá chạch nhỏ, nhưng lại có vẻ mặt hung dữ, quay người ép Mộ Bắc Ngật vào chiếc cửa ở ngay phía sau!

 

Đôi chân dài của Mộ Bắc Ngật khuyu xuống, dựa vào cánh cửa phía sau, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, say thật rồi à2”

 

Thật hiếm khi nhìn thấy nhưng biểu cảm sống động phong phú của Có Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật trái người còn cảm thấy vui vẻ, chí ít cô cũng không mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh, cũng sẽ không đối xử với anh…không công bằng như vậy.

 

Chỉ nhìn tháy Có Tiểu Mạch một tay kéo chiếc nơ của Mộ Bắc Ngật và tay còn lại giữ phía Mu Beiyi trong tư thế “đập tường” để chặn bên cạnh thân người Mộ Bắc Ngật, môi đỏ răng trắng, hàn học lên án nói: “Mộ Bắc Ngật, đừng tưởng cái gì bản thân cũng có thể khống chế được, tôi mới không thèm bị anh khống chề ấy, tôi sẽ không vì anh mà rung động, rõ ràng là tôi không cần bát cứ ai.”

 

Cô ấy dường như cảnh báo bằng một giọng hung dữ, sự cay đắng và buồn bã trong đôi mắt ấy, Mộ Bắc Ngật lại có thể nhìn ra một cách rõ ràng.

 

Mộ bắc Ngật đưa tay ôm lây eo của cô, muốn giữ cô đứng vững, Có Tiểu Mạch lại vì sự đụng chạm của mà cả thân người bỗng rùng mình một chút.

 

“Có Tiểu Mạch, cần tôi không tốt sao, khi có người ức hiếp em tôi sẽ bảo vệ em, khi có người làm tổn thương em tôi sẽ hộ tống bao bọc em, em chỉ cần an tâm đứng phía sau tôi, chuyện muốn làm tôi sẽ hoàn thành nó cùng em, tối muộn tan làm trở về nhà nếu có em thì những mệt mỏi trong lòng tôi đều sẽ tan biến, những thứ này không tốt sao?”

 

Có Tiểu Mạch nửa tỉnh nửa mơ nhìn Mộ Bắc Ngật, chớp mắt rồi yếu ớt nói: “Anh là của Cố Lan Tâm, anh và chị ta chuẩn bị kết hôn rồi, không phải là của tôi, không phải của tôi…”

 

Có Tiểu Mạch vội vàng vươn tay đầy anh ra, dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng và bắt đầu trở nên cau có.

 

Mộ Bắc Ngật lại không hề nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm cô rồi nghiêm túc chăm chú và chuyên tâm nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giao bản thân mình cho em, em có muốn không? Có Tiểu Mạch, đừng trồn tránh.”