Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 376




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 376:

 

Khi đi đến phòng vệ sinh, cơ thể của Có Tiểu Mạch ép chặt vào tường, nín thở không dám thở mạnh.

 

Hai người phục vụ đang phì phèo điều thuốc ở đó, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Bài đó anh đã đăng lâu như vậy rồi mà cô thiên kim tiểu thư đó không đến tìm anh sao?”

 

Khi nghe những lời này, Có Tiểu Mạch liền chắc chắn rằng người này quả nhiên là người đăng bài!

 

Có Tiểu Mạch lặng lẽ mở điện thoại, lặng lẽ bám ghi âm rồi chăm chú lắng nghe…

 

“Cô ấy cản bản là không quan tâm đến tôi. Nếu như trước đây không có chuyện gì, nhưng giờ còn mang thai con của tôi, anh nói xem tôi có đâu thể kiềm lòng được, phải không?” Giọng người đàn ông u ám, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười gian xảo.

 

“Được rồi, tôi còn không biết tâm địa của anh à, 100 vạn đồng làm sao có thể thỏa mãn anh được chứ, nều lầy được cô ta thì không biết là còn có thể lấy được bao nhiêu cái 100 vạn đồng đây, nhưng, anh cũng giỏi đấy, lại dám làm cho một ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng của Kinh Đô mọc sừng!”

 

“Tôi đăng bài đó cũng chỉ là muốn ép cô ta đến gặp mặt tôi, chứ không nghĩ đến cái gì khác. Anh tốt nhát là đừng có mà an nói lung tung rồi truyền lời ra ngoài đấy.”

 

“Nếu không giữ chắc, ngộ nhỡ họ phát hiện rồi.”

 

“Vậy thì…”

 

Một nụ cười ảm đạm hiện lên khóe môi người đàn ông, ở đây lâu rồi, trên mặt nói lời tàn nhẫn thì chính là sự nhẫn tâm vô cùng!

 

Có Tiểu Mạch vẫn ép người vào tường để tiếp tục lắng nghe, nhưng trái người lại không nghe thầy bát cứ từ quan trọng nào, chỉ có một điều đủ để chắc chắn là người chủ bài đặng này chủ yếu là muốn gặp mặt cô thiên kim nhà giàu đó.

 

Trái tim màu xanh lam, ngay cả con bướm trên xương quai xanh cũng có màu xanh lam, néu Có Tiểu Mạch nhớ kỹ lại, Có Lan Tâm hình như rất thích con bướm.

 

 

“Cô ở đây từ lúc nào!”

 

Sắc mặt của tên chủ đăng bài tối sằm nhìn Có Tiểu Mạch, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn!

 

Chỗ họ đến đều là nơi di chuyển của nhân viên, nhưng cô thì lại không phải!

 

Vậy thì, những lời khi nãy đã bị cô nghe hét rồi.

 

Mộ Bắc Ngật kết nói được cuộc gọi thì phía bên kia truyền đến những âm thanh ð ào, anh cau mày, lập tức đứng dậy và bước ra ngoài.

 

“Dịch Bách, lập tức điều tra camera, tìm xem Có Tiểu Mạch đang ở đâu!”

 

Có Tiểu Mạch nhanh chóng hoàn hồn, đôi chân định bỏ chạy thì động tác của người đàn ông lạnh lùng phía sau còn nhanh hơn cô một bước, hắn bước về phía trước nắm lấy tóc cô một cách hung bạo rồi dật mạnh về phía sau!

 

Cổ tay cũng bị người đàn ông lôi lên, cô có cảm giác nhưng những mạch máu của cô cũng sắp bị rút ra rồi!

 

Trong thời gian ngắn, điện thoại di động trong tay cô cũng bị ném ra ngoài rồi bị tên chủ bài đăng phẫn nỗ đập nó vào tường sau đó thì không còn chút tiếng động mà rơi xuống, màn hình đen kịt.

 

Người đàn ông phía sau ghé sát vào tai của Có Tiểu Mạch, toàn tân cô run rầy, dựng cả tóc gáy: “Đứng ở đây nghe trộm chúng tôi nói chuyện, lá gan cũng lớn đấy, chi bằng vào đây để chúng tôi dạy dỗ một chút!”

 

Cơ thể Có Tiểu Mạch không khỏi run lên, sau đó nghiền răng nghiền lợi, liều mạng giơ chân đá về phía sau, bắt chợt đá trúng vào phần sau của hắn, người đàn ông phía sau kêu lên một tiếng!

 

Ngay lập tức càng tức giận hơn, hắn ta ngay lập tức nắm lấy vai Có Tiểu Mạch và xoay người cô lại một cách thô bạo.

 

“Nghe trộm người khác nói chuyện, cô nghĩ là tôi sẽ thả cô đi không!”

 

Huống hồ còn nghe lén lấy bí mật của hắn!

 

Có Tiểu Mạch bị ép phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng của tên chủ bài đăng đó, chiếc đèn cảm biến ở hành lang chọt vụt sáng, hiện lên một bông hoa hồng màu xanh trên xương quai xanh của tên chủ của bài đăng!