Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 373




Chương 373:

 

Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn lướt qua mái tóc đen nhánh của cô, môi ủ rũ thật lâu, cuối cùng anh nói: “Tôi nghe nói, em từ chức rồi”

 

Nghe nói ở đâu chứ?

 

Anh luôn theo dõi cử động của Có Tiểu Mạch đấy, được chưa!

 

Có Tiểu Mạch không ngạc nhiên như mọi khi, và nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”

 

“Sau này em có cân nhắc chuyện làm toàn thời gian tại Mộ Thị không, văn phòng thì tôi đã kêu Dịch Bách chuẩn bị cho em rồi.”

 

Cái, cái gì?

 

Tại sao cô không biết?

 

Có Tiểu Mạch cuối cùng cũng có phản ứng, đột nhiên ngắng đầu lên, nhìn ánh với đôi mắt mơ hồ mở to không dám tin, không khỏi hét lên: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có được nước mà lấn tới.”

 

“Dù sao ở chỗ tôi em đã kí hợp đồng bạn đã ký hợp đồng bán thân cho tôi trong ba năm, nếu làm toàn thời gian, tôi vẫn có thể hỗ trợ sự nghiệp thiết ké của em và giải quyết chuyện cơm ăn, áo mặc cho em, có điều gì không hài lòng à2”

 

Có Tiểu Mạch mím chặt môi, tức giận cầm miếng bông sát trùng trong tay gõ lên vết sẹo của Mộ Bắc Ngật.

 

Không biết có phải Có Tiểu Mạch đã dùng lực quá mạng hay không mà cô vừa gõ xong thì sắc mặt Mộ Bắc Ngật liền tối sằm lại, tỏ vẻ rất đau đớn.

 

Có Tiểu Mạch không dám trêu đùa nữa mà vội vàng căng thẳng hỏi: “Sao thế, có phải là rất đau không?”

 

Cô nhanh chóng thay bông khử trùng, nhúng lại thuốc rồi nhẹ nhàng lau cho Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật ngoài mặt thì giả vờ đau đớn, nhưng những gì ẩn dưới mắt anh ta là một nụ cười ranh mãnh và đắc thắng.

 

Có Tiểu Mạch, cuối cùng thì em cũng không thể che giấu được trái tim của mình.

 

Em cũng thích tôi, phải không?

 

Mộ Bắc Ngật cằm một bản hợp đồng ở bên cạnh đưa đền trước mặt Có Tiểu Mạch, “Sao không xem bản hợp đồng này môt chút rồi hãng trả lời tôi có đồng ý làm hay không?”

 

Dù muốn hay không, cô ấy cũng sẽ không làm.

 

Về công việc, Có Tiểu Mạch có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa nếu ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, sẽ không những biến thành trò cười cho những người đó, chứ đừng nói đến ánh mắt vô liêm sỉ của lão Mộ.

 

Vì vậy, Có Tiểu Mạch không hề suy nghĩ mà lắc đâu từ chối: “Tôi sẽ không làm việc cho Mộ Thị.”

 

Cô thật sự có khả năng chọc tức Mộ Bắc Ngật một cách dễ dàng, Mộ Bắc Ngật đột nhiên thẳng người, đến sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút, không thế kiềm chéc mà đưa tay xuống phần quai hàm của cô, “Tại sao? Là không muồn hay là ngoài Mộ Thị ra thì đều có thể? Đồng ý đến Nam Thị?”

 

Khi nói điều này, sự thù địch xuất hiện trên gương mặt tuần tú ấy và cả sự tức giận cũng nhanh chóng tuôn ra!

 

Nếu cô ấy dám nói đồng ý, Mộ Bắc Ngật sẽ không ngại dạy cho Có Tiểu Mạch một bài học ngay tại đây!

 

May mắn là cô ấy đã không nói.

 

“Tôi làm trong ngành thiết kề không liên quan gì đến Mộ Thị, tôi sẽ thành lập một phòng làm việc của riêng mình.”

 

Có Tiểu Mạch thoải mái nói, đôi mắt Mộ Bắc Ngật khẽ nhắm lại, sự tức giận trên khuôn mặt cũng đã tan biến không ít, tự mở văn phòng làm việc sao?

 

Sau khi Có Tiểu Mạch nhanh chóng cho Mộ Bắc Ngật uống thuốc xong, cả hai người mới lên giường nghỉ ngơi.

 

Cô vốn tưởng rằng mình đang ngồi trên ghế sô pha với Mộ Bắc Ngật, nhưng cô lại không ngờ rằng Mộ Bắc Ngật đã nằm trên giường, đưa cánh tay ra mà nhẹ nhàng kéo Có Tiểu Mạch nằm xuống, cơ thể cô không kịp đề phòng mà ngả người vào trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật.

 

Có Tiểu Mạch có vẻ ngạc nhiên, lập tức đi tới nắm lấy ngón tay của Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật anh làm gì vậy, mau buông tôi ra.

 

Hừm, nếu là cô trước kia, có thể sẽ vùng vẫy và sau đó thì sẽ gọi cảnh sát.

 

Mộ Bắc Ngật lại yên tâm nói: “Em tưởng muốn báo ơn thì làm sao có thể dễ dàng như vậy được, ngủ với tôi.”