Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 306




Chương 306:

 

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng giải thích những Cố Tiểu Mạch dường như nghe tai trái ra tai phải, cô hoàn toàn không tin, bị anh nhốt trong phòng, Cố Tiểu Mạch cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác.

 

“Quên mất thân phận trợ lý đời sống của cô rồi sao?” Mộ Bắc Ngật chỉ có thể dùng một cách khác, anh biết, Cố Tiểu Mạch vẫn đang giận anh.

 

Đánh hay mắng đều được, nhưng tuyệt đối không thể cắt đứt quan hệ, không có bất cứ dây dưa, Mộ Bắc Ngật không cho phép điều này xảy ra.

 

“Tôi đã chuẩn bị tiền hủy hợp đồng rồi.”

 

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch không có biểu cảm gì cả, mặc dù trong đôi mắt của Cố Tiểu Mạch có Mộ Bắc Ngật nhưng lại không cảm thấy ấm áp.

 

Cô, hình như không còn giống trước đây nữa, không còn có nụ cười xinh đẹp, đôi mắt long lanh, cũng không còn mồm miệng lanh lợi nữa, trông cô vô cùng chán nản, không có sức sống.

 

Mộ Bắc Ngật thở dài, anh có chút tức giận nhìn Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, cô không nhớ những lời tôi đã nói sao? Tôi không nhận tiền hủy hợp đồng.”

 

Hai tay chặn hai bên Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch biết mình không thể nào chạy được, thế nên ngay từ đầu cô đã không hề trốn chạy.

 

Nghe thấy câu nói của anh Cố Tiểu Mạch cũng không có phản ứng gì, không có thứ gì có thể khiến cô dao động.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn ánh mắt của cô, trong lòng anh lại cảm thấy đau lòng, anh cố gắng đè cảm cúc của mình xuống, anh dỗ dành cô: “Những ngày vừa qua có phải rất sợ không? Tại sao lại tức giận với tôi, nhìn thấy cái gì à?”

 

Anh nhớ đến bức ảnh đó, Cố Tiểu Mạch đã nhìn thấy, bởi vì ghen nên tức giận sao?

 

Giọng nói dịu dàng và cưng chiều không ngừng văng vẳng bên tai, từ từ đi sâu vào trái tim hóa đá của Cố Tiểu Mạch.

 

Không, cô phải bình tĩnh lại, chuyện lần này chỉ nên để một mình cô giải quyết, cô không muốn nhờ vả Mộ Bắc Ngật, cô muốn giữ khoảng cách với anh!

 

“Tôi không sợ, Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn sự quan tâm của anh, không còn sớm nữa, tôi đưa Nám Nám đi đây.”

 

Cố Tiểu Mạch rất lạnh lùng, trên mặt không hề vui, hai tay muốn đẩy Mộ Bắc Ngật ra.

 

Mộ Bắc Ngật vẫn đứng ở trước mặt Cố Tiểu Mạch không nhúc nhích, anh chặn không cho cô đi!

 

Cố Tiểu Mạch đẩy mấy lần những vẫn không được, càng ngày cô càng không vui, cô bỗng nhiên nhấc chân, không chút nể nang đá vào đùi của Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật vừa mới bị tai nạn xe, thời gian hồi phục không lâu, ăn một cú đá của cô, anh lập tức kêu một tiếng, không biết là giả vờ hay là thật… Anh cụp mắt xuống, trán lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ đang rất đau, Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, cô không hiểu tại sao anh lại như thế?

 

Đồng thời cô cũng có chút kinh ngạc, cô chỉ là đá anh một cái thôi mà sao anh lại có vẻ yếu ớt như thế, ăn vạ à?

 

Nhưng tại sao mặt Mộ Bắc Ngật lại trắng bệch, chẳng có chút sức sống, một tay đỡ đầu, giọng nói như muốn từ bỏ, “Nếu cô muốn đi thì đi đi, bây giờ tôi cũng không ngăn được cô nữa.”

 

Anh hình như là đau thật, cơ thể Mộ Bắc Ngật rõ ràng là yếu ớt hơn bình thường.

 

Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ không động đậy, ánh mắt rơi lên người Mộ Bắc Ngật, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái mét của anh, còn Mộ Bắc Ngật thì cụp mắt xuống, cô gắng che đi sự hi vọng trong đôi mắt của mình.

 

Anh chặn cô lại, Cố Tiểu Mạch có đau lòng không?

 

Bầu không khí xung quanh bỗng cô đọng và tĩnh lặng, mồ hôi trên trán của Mộ Bắc Ngật men theo khuôn mặt rơi xuống, Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, giấu đi ánh hào quang trong mắt mình, cuối cùng cô vẫn không mặc kệ anh được!

 

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, giống như thỏa hiệp lùi lại một bước, “Tôi dìu anh đến giường nghỉ ngơi.”

 

Khoảnh khắc đó đôi mắt Mộ Bắc Ngật sáng như sao trên trời, anh rất đắc ý nhưng vẫn thể hiện ra rằng mình đang rất đau khổ.

 

Cố Tiểu Mạch không nhận ra biểu cảm của anh, cô dìu Mộ Bắc Ngật đi từng bước đến giường, mái tóc xõa xuống đã che đi vết thương trên trán của Mộ Bắc Ngật.

 

Lúc ngồi xuống giường, Cố Tiểu Mạch nhìn thấy rõ vết thương của anh, Cố Tiểu Mạch đứng trước mặt anh, ánh mắt sững sờ, sau đó cô nhìn đi chỗ khác.

 

Giọng điệu xa cách: “Tại sao lại bị thương?”

 

“Cô đang quan tâm tôi.” Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên thốt ra một câu.

 

Lúc Cố Tiểu Mạch còn chưa phản ứng lại thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy, cơ thể bị kéo về đằng trước, quay một vòng rồi ngã xuống giường, cơ thể cô bị Mộ Bắc Ngật đè lên.

 

Cuối cùng thì ánh mắt Cố Tiểu Mạch cũng có chút thay đổi, đầu tiên là kinh ngạc, cuối cùng là phẫn nộ.