Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 251




Chương 251:

 

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, ánh mắt từ từ trở nên sắc nhọn và nguy hiểm.

 

Ánh mắt đó khiến Cố Tiểu Mạch không có cơ hội trốn chạy, hai ngày qua, Cố Tiểu Mạch chịu đựng đủ giày vò rồi, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa.

 

Cô xù lông trước mặt Mộ Bắc Ngật, xả một tràng, “Tôi nói này Mộ Bắc Ngật, mặc dù hôm đó tôi đã ký tên nhưng anh không hề biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tôi biết anh đang tức giận, nhưng tôi không hiểu rốt cuộc là anh tức giận điều gì, tôi đã hoàn thành công việc thì đương nhiên phải rời đi rồi, anh không thể vì chuyện này mà giày vò tôi lâu như thế đúng chứ? Bây giờ còn bảo tôi thử váy cưới thay cho Cố Lan Tâm, tôi và cô ta chẳng có chút tình cảm chị em nào cả, tôi càng không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc, hôm nay anh chọn nhầm người rồi, anh thay người khác đi.”

 

Cố Tiểu Mạch càng nói, lông mày càng chau lại, đến cuối cùng, giọng điệu lạnh lùng không ít.

 

Cô đi thẳng qua người Mộ Bắc Ngật ra bên ngoài, nhưng bị anh nắm chặt cổ tay, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt bị chọc tức, “Cố Tiểu Mạch, dựa vào đâu mà cô lúc nào cũng cho rằng mình đúng, mình không sai, cô ích kỷ như vậy sao?”

 

Cố Tiểu Mạch hiểu nhầm ý của anh, phạm lỗi thì phải sửa, “Đúng thế, tôi ích kỷ đấy, tôi nhất định sẽ cô đơn đến già, được chưa?”

 

“Ai nói cần cô cô đơn đến già? Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là hãy thay đổi cái thói quen hiểu câu nói người khác theo một ý khác đi, việc hôm nay bắt buộc phải hoàn thành, đây là nhiệm vụ của cô, thử xong năm bộ này tôi sẽ để cô đi.” Mộ Bắc Ngật dùng lực nắm chặt cổ tay Cố Tiểu Mạch, lạnh lùng lên tiếng.

 

Cố Tiểu Mạch dừng bước, bị anh nắm có chút đau, cô mìm môi, “Anh nói thật?”

 

“Tôi lừa cô làm gì?” Một người phụ nữ ngốc nghếch, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên cảm thấy hình như mỗi ngày anh đều ở bên cạnh một khúc gỗ.

 

Cố Tiểu Mạch thỏa hiệp, “Vậy anh buông tôi ra, nếu không tôi thử váy cưới kiểu gì?”

 

Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh từ từ buông cô ra cho cô đi thử váy cưới, anh thật sự rất muốn xem Cố Tiểu Mạch mặc váy cưới xong sẽ như thế nào.

 

Nếu khéo léo sẽ phát hiện ra, hôm nay Mộ Bắc Ngật cũng mặc một bộ vest chú rể với chất liệu cao cấp vì muốn đứng cạnh Cố Tiểu Mạch, nhưng từ trước đến giờ Cố Tiểu Mạch đều không hiểu tâm tư của anh.

 

Cố Tiểu Mạch mang váy cưới đến phòng thay đồ, đồng thời phát hiện ra, Mộ Bắc Ngật thật sự cho rằng cái gì cô cũng có thể tự mình làm được, không có người giúp đỡ làm sao cô có thể một mình mặc những bộ váy này chứ?

 

Cô ở trong phòng thay đồ rất lâu, Mộ Bắc Ngật ngồi ở bên ngoài đợi mãi không thấy cô đâu, anh đặt tờ báo xuống, bước đến phòng thay đồ.

 

Đối với Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật không hề có nguyên tắc không nhìn những thứ không được nhìn.

 

Anh đi thẳng vào phòng thay đồ, đúng lúc Cố Tiểu Mạch đang cố gắng nghiêng đầu để kéo khóa váy cưới, anh lên tiếng hỏi: “Cô đang làm gì?”

 

Cố Tiểu Mạch đang vô cùng bế tắc không biết phải làm thế nào, cô không hề biết câu nói đó từ miệng Mộ Bắc Ngật thốt ra mà chỉ cảm thấy có người đến giúp cô rồi!

 

“Mau giúp tôi kéo khóa, một mình tôi không tự mặc được.”

 

“Được.” Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười.

 

Anh bước đến phía sau Cố Tiểu Mạch, một tay ôm lấy eo cô, trực tiếp chạm vào da thịt.

 

Một tay khác kéo khóa, lúc này Cố Tiểu Mạch mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngây người ra!

 

Cô nhìn thẳng vào gương, người đứng ngay sau đó là Mộ Bắc Ngật, tại sao, tại sao lại là anh???

 

Cố Tiểu Mạch lập tức muốn bỏ chạy nhưng anh véo một cái vào eo cô như thể đang trừng phạt cô.

 

Eo Cố Tiểu Mạch đau nhói, sau đó lan ra toàn thân, cả cơ thể cứng đờ, không nhúc nhích!

 

Cô mếu mó: “Anh ra ngoài.”

 

“Không phải cô bảo tôi giúp cô sao?”

 

Mộ Bắc Ngật buông cô ra, nhìn bộ váy cưới lộ hết lưng mà cô đang mặc, anh nhíu mày không vui, váy cưới bây giờ đều lộ liễu như thế này sao?

 

Lưng trắng mịn, ở dưới ánh đèn lại càng trắng đến chói lóa, thật khiến người khác muốn chiếm lấy.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch khiến mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng như con tôm nấu chín, cô không vui: “Mộ Bắc Ngật, ra ngoài!”

 

“Cố Tiểu Mạch, cô quên rồi, cô thử váy cưới là để cho tôi xem, bộ này không được, thay bộ khác.”

 

Thật là đáng thương, cô vừa mới khó khăn lắm mới mặc được, giờ lại bắt cô cởi ra?

 

Cô nhăn mặt vô cùng khó chịu, cô đứng yên ở đó không nhúc nhích, Mộ Bắc Ngật dường như nhận ra điều gì đó, “Mệt rồi?

 

Không muốn thay?”

 

Đây là một công việc rất tốn sức lực, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cố Tiểu Mạch là có thể hiểu được.

 

“Tôi giúp cô cởi ra.”