Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 247




Chương 247:

 

Cố Tiểu Mạch ngồi xuống bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cô nhấc cốc rượu trước mặt lên, đưa lên mũi ngửi, cô muốn xem nồng độ rượu là bao nhiêu.

 

Đúng lúc Cố Tiểu Mạch ngửi cốc rượu thì Mộ Bắc Ngật mở mắt, anh nhìn chằm chằm cơ thể gầy gò của Cố Tiểu Mạch.

 

Chỗ này không có ai để ý đến hai người họ, cũng có thể nói, mọi người không muốn nhìn thấy những điều không nên thấy nên không dám nhìn qua đây.

 

Hành động của Mộ Bắc Ngật cũng to gan hơn rất nhiều, hai người ngồi sát nhau, Mộ Bắc Ngật dễ dàng ôm lấy Cố Tiểu Mạch từ đằng sau.

 

Bỗng nhiên Cố Tiểu Mạch cảm nhận có sức mạnh đè lên cô, Mộ Bắc Ngật đặt cằm lên vai Cố Tiểu Mạch, anh vòng tay ra sau ôm cô vào lòng, bởi vì cơ thể nhỏ bé nên cô lọt ngay vào vòng tay của anh!

 

Cố Tiểu Mạch sợ hãi cơ thể run rẩy, cốc rượu trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất, cô lập tức đặt cốc rượu xuống chỗ cũ, sau đó đẩy Mộ Bắc Ngật ra, “Mộ Bắc Ngật, anh… anh làm gì thế? Mau buông tôi ra!”

 

“Bà xã.”

 

Đệch! Cảm giác như thể trời long đất lở!

 

Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, trái tim đập thình thịch thình thịch, lúc nên đập thì không đập, lúc không nên đập thì lại đập lỗi nhịp.

 

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch lúc này còn khó coi hơn cả lúc khóc, cổ họng khàn đặc, cô vừa sợ người khác sẽ bất ngờ đi đến, vừa phải hết sức đề phòng ngón tay đang đặt trên eo cô của Mộ Bắc Ngật.

 

Đến giờ ngón tay vẫn rất ngoan ngoan nhưng không có nghĩa là anh sẽ không làm gì.

 

“Tôi không phải là bà xã của anh, mau buông tay.”

 

“Tại sao? Lẽ nào anh còn không nhớ cả bà xã của anh sao?” Mộ Bắc Ngật lợi dụng mình đang “say” buột miệng nói.

 

Còn Cố Tiểu Mạch vẫn luôn nghi ngờ anh có say thật hay không, bởi vì sau khi anh uống say liền giống như một đứa trẻ con, những lời nói ra cũng không giống bình thường, cứ như thể hai người hoàn toàn khác nhau.

 

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cô không chịu khuất phục, hai tay đặt lên tay của Mộ Bắc Ngật, muốn gỡ tay anh ra.

 

Nhưng không ngờ lại chủ động lao vào hang cọp… Mộ Bắc Ngật nhân lúc cô đặt lên tay anh liền vòng tay cô lại rồi nắm lấy tay cô, “Tôi không phải là bà xã của anh, anh cũng không có bà xã! Anh chỉ có một cô vợ sắp cưới vẫn chưa được gả vào nhà anh, Mộ Bắc Ngật, anh uống say rồi thì cung không thay đổi được sự thật này.”

 

“Tại sao không thể thay đổi, tôi vẫn chưa lấy vợ, tại sao không thể đổi vợ sắp cưới?” Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu qua, hơi thở nóng ran từ trong mũi phả vào mặt Cố Tiểu Mạch, anh thật biết quyến rũ người khác.

 

Cơ thể Cố Tiểu Mạch run rẩy, “Đó là việc của anh, không liên quan đến tôi.”

 

“Tại sao lại không liên quan đến cô, tại sao người đó lại không thể là cô?” Hiếm có khi Mộ Bắc Ngật lại hỏi dồn dập như thế, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch.

 

Bị anh trêu chọc quyến rũ nên mặt Cố Tiểu Mạch đỏ ửng lên, nhất là khi lúc này tư thế ngồi của hai người rất ám muội, cô không thể nào suy nghĩ được, hơi thở của đàn ông khiến cô không thở được, cô không thể xem nhẹ mỗi hành động của anh.

 

Cố Tiểu Mạch nổi giận, cô bỗng nhiên nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt nghiêm túc, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ có nhau, không hề có người khác.

 

Cố Tiểu Mạch lên tiếng, từ ngữ rõ ràng, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn rất nhiều, “Bây giờ anh có biết tôi là ai không?”

 

Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch không nói gì, nếu anh nói ra thì lộ hết rồi, mọi công sức của anh đều đổ xuống sông xuống biển.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, không cần anh trả lời cô đã tư có đáp án, cô cười nhẹ một tiếng, “Anh thấy chưa, uống say thì nói gì cũng hồ đồ, làm sao người đó có thể là tôi? Chuyện rõ ràng như thế, tôi không thể ngu ngốc được!”

 

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, mặc dù Cố Tiểu Mạch không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng làm sóng không chịu sự khống chế mà đập rì rào trong lòng.

 

Không biết có phải Mộ Bắc Ngật chìm đắm trong suy nghĩ của mình không mà Cố Tiểu Mạch đẩy nhẹ một cái Mộ Bắc Ngật đã nhích sang bên, mắt anh toàn là tơ máu, trông có vẻ rất mệt mỏi.

 

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ đi đến trước mặt Dịch Bách, “Tổng giám đốc Mộ mệt rồi, chúng ta đưa anh ta về nhà đi.”

 

Dịch Bách “a” một tiếng đầy ngạc nhiên, sau đó cậu nhận ra mình đã phản ứng thái quá, vội vàng ho khan một tiếng che giấu đi sự lúng túng, sau đó đi theo Cố Tiểu Mạch, trầm giọng đáp: “Được.”

 

Hai người dìu Mộ Bắc Ngật đứng dậy, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như muốn trả thù Cố Tiểu Mạch hay sao ấy mà ngả người về phía Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bước đi mà cảm thấy có chút lảo đảo, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng.

 

Ra khỏi quán bar, Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực dìu Mộ Bắc Ngật lên ghế sau xe, đang định vươn vai thả lỏng một chút thì cổ tay gầy gò của cô bị người ta túm lấy, kéo vào trong xe.

 

Cố Tiểu Mạch không kịp đề phòng, bất ngờ ngồi lên chân của Mộ Bắc Ngật, cô cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mông mình.