Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 244




Chương 244:

 

Chỉ vì Cố Tiểu Mạch nói ra một lý do, “Bởi vì tôi muốn anh cất bản hợp đồng đó, tôi sẽ không ký tên, thế nên, vừa nãy tôi bảo vệ Tổng giám đốc Mộ là vì muốn báo đáp anh, Tổng giám đốc Mộ mau cất bản hợp đồng đi.”

 

“Muốn tôi ký tên vào hợp đồng 100 vạn, đúng không, sao cô không nói ra cả yêu cầu này nữa, nếu thế còn nhận được 100 vạn.”

 

Mộ Bắc Ngật nheo mắt khiến Cố Tiểu Mạch như con cá nóc, phập phồng phập phồng đầy tức giận, hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, không nói được câu nào tốt đẹp cả!

 

Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, bộ dạng vô cùng tức giận, “Mộ Bắc Ngật!”

 

“Tôi sẽ ký tên rồi sẽ đưa cho cô Cố một bản, Mộ Thị ở đây, tôi sẽ không bỏ chạy đâu, cô Cố không cần lo lắng!”

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm mặt Cố Tiểu Mạch, anh nói với giọng điệu mỉa mai.

 

Anh khiến Cố Tiểu Mạch không thốt lên lời, nhìn Mộ Bắc Ngật nói xong, không thèm nhìn cô thêm một giây nào nữa, quay người đi đến bàn làm việc, mặt cô méo mó khó coi, cô hối hận rồi, có được không?

 

Nếu biết kết quả sẽ như thế này, cô thà chịu sự uy hiếp của ông Mộ còn hơn bị Mộ Bắc Ngật chiến tranh lạnh, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, haiz!

 

Cố Tiểu Mạch đứng bất động như khúc gỗ, cô chợt cảm thấy mặt tái mét, cô vội vàng nói một câu, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”

 

Cố Tiểu Mạch gần như bỏ chạy một cách hoang mang, Mộ Bắc Ngật vốn đang cúi đầu chăm chú xem tài liệu trên bàn làm việc, anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Mạch đang bỏ chạy, mắt anh tối sầm lại, lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

 

Anh quay bút trong tay, giây sau đó, chiếc bút bị gãy đôi.

 

Tiếng “rắc” vang lên thú hút sư chú ý của Mộ Bắc Ngật, anh nhìn qua, ánh mắt càng tối sầm hơn, anh vứt bút sang một bên.

 

Dịch Bách cầm một đống tài liệu đi đến phòng làm việc của Mộ Bắc Ngật, vừa bước vào đã cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa khắp phòng.

 

Dịch Bách run rẩy, Mộ Bắc Ngật ngồi ở đó, khí thế hừng hực khiến người khác không dám bỏ lơ, Dịch Bách oán thầm, ai lại chọc tức Sếp rồi? Đáp án rất rõ ràng, là Cố Tiểu Mạch… Dịch Bách ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Sếp, đây là nội dung chính của buổi họp chiều nay, buổi tiệc chúc mừng thành công tối này, Cố Tiểu Mạch cũng đi ạ?”

 

Nói câu này, đúng lúc Cố Tiểu Mạch đã chỉnh lại xong quần áo nhăn nhúm… Cô cúi đầu bước vào phòng làm việc, bỗng nhiên nghe thấy Dịch Bách nói câu này.

 

Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Tiệc chúc mùng thành công?” Cô lẩm bẩm.

 

Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn Cố Tiểu Mạch, anh thốt ra từng chữ rất rõ ràng: “Cô ta không đi.”

 

Dịch Bách chép miệng, “Sếp, cô Cố đã làm việc với chúng ta được hai tuần rồi, mặc dù là nhân viên mới.”

 

“Dịch Bách, từ bao giờ cậu lại nhiều lời như thế, tôi nói cô ta không đi, có ý kiến gì à?” Mộ Bắc Ngật gõ nhẹ lên bàn, ngắt lời của Dịch Bách.

 

Nghe xong, Dịch Bách mím chặt môi, Cố Tiểu Mạch thấy Mộ Bắc Ngật nhìn cô với ánh mắt tức giận, trong lòng cô rất uất ức, hừ, không đi thì không đi, cô cũng không thèm!

 

Cố Tiểu Mạch đứng ở sau, cười một cách duyên dáng: “Dịch Bách, gần đây Nám Nám đang chuẩn bị làm phẫu thuật, buổi tối tôi phải ở bệnh viện trông con bé, tất nhiên sẽ không tham gia được rồi.”

 

Dịch Bách nghiêng đầu nhìn qua, cậu rất biết điều không nói thêm gì nữa.

 

Cuối cùng cũng hết buổi chiều, Cố Tiểu Mạch đóng tập tài liệu lại, đứng lên đi đến bàn làm việc của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật đi họp vẫn chưa về, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn chỗ anh ngồi.

 

Bên trên có danh thiếp khắc tên của anh, bức ảnh là một khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, khiến người khác có cảm giác anh là một người khó lại gần và nắm bắt.

 

Cố Tiểu Mạch thở dài thườn thượt, cô quay người rời khỏi phòng làm việc.

 

“Sếp, sắp đến giờ rồi ạ, chúng ta có thể chuẩn bị đi đến bữa tiệc rồi.” Dịch Bách đi theo sau Mộ Bắc Ngật ra khỏi thang máy.

 

Đúng lúc Cố Tiểu Mạch bước vào thang máy dành cho nhân viên, chỉ chậm một giây thôi hai người đã lỡ mất nhau.

 

Mộ Bắc Ngật sải bước thật nhanh về phòng làm việc, trong đầu vẫn đang nghĩ, anh lạnh nhạt với Cố Tiểu Mạch suốt cả buổi chiều, bắt cô ở trong phòng làm việc một mình, không biết cô đã làm gì.

 

Nhưng lúc anh đi đến cửa phòng làm việc, những suy nghĩ trong đầu đều tiêu tan, lông mày chau lại, chỗ này làm gì có bóng dáng của Cố Tiểu Mạch nữa, cô biến mất tăm rồi!

 

Mộ Bắc Ngật khựng lại, đôi mắt anh như thể đóng băng, điều này sẽ gây ra một hậu quả khôn lường.

 

Cả buổi tối tâm trạng của Mộ Bắc Ngật đều rất tệ.

 

Cố Tiểu Mạch ngồi xe về bệnh viện, cô cầm bữa tối, vừa đi đến cửa phòng bệnh của Nám Nám thì nhìn thấy Nam Thần An đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, anh ta chăm chú nhìn tờ báo trong tay, đợi cô về.