Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 222




Chương 222:

 

Cố Tiểu Mạch không bị Vương Duệ người đàn ông kia ôm thì lại bị Mộ Bắc Ngật cướp đi nụ hôn của mình!

 

Hai tay dùng hết sức lực đẩy Mộ Bắc Ngật ra, nhưng Mộ Bắc Ngật cứ như thể đang trừng phạt cô, cô càng đẩy anh ra thì anh lại càng ôm chặt hơn!

 

Vương Duệ đứng ở trên tầng chụp cảnh tượng phía dưới, bờ môi mím chặt, không thể không nói, đôi môi mềm mại của Cố Tiểu Mạch thật sự khiến người ta muốn chiếm đoạt!

 

“Hừ… khốn nạn!”

 

Mộ Bắc Ngật vẫn còn lưu luyến buông Cố Tiểu Mạch ra, Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận đập lên vai Mộ Bắc Ngật.

 

Cô vội vàng lau miệng của mình, lạnh lùng nói: “Ai nói, chỗ này của tôi chỉ thuộc về anh, Mộ Bắc Ngật, anh đừng có nghĩ ai cũng thích mình.”

 

Nói xong, cô quay người, tập tễnh bước đi.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cố Tiểu Mạch, trong lòng không biết đang đè nén cảm xúc gì.

 

Cố Tiểu Mạch chạy đến trước cửa chung cư, sau khi vào trong, cô dựa vào tường hít một hơi thật sâu, sức nặng của cơ thể đều đặt lên bức tường lạnh giá, sống lưng lạnh toát nhưng hơi nóng trong lòng vẫn không giảm đi chút nào.

 

Cố Tiểu Mạch cố tình giả vờ đi vào chung cư, sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêng đầu, nhìn trộm cảnh tượng bên ngoài.

 

Cô nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mộ Bắc Ngật, cơ thể cao lớn không đứng thẳng mà hơi khom người, cô đơn lạnh lẽo.

 

Đôi mắt Cố Tiểu Mạch chợt ướt át, tại sao cô có thể chỉ lo cho thân mình chứ, trong một mối tình cảm, có ai mà không lún thật sâu chứ?

 

Chỉ là, cô biết cách khiến mình tỉnh táo mà thôi.

 

Sau khi chắc chắn rằng Mộ Bắc Ngật đã đi, Cố Tiểu Mạch không hề đi lên tầng, cô lén lút chạy ra khỏi chung cư, đến đường lớn bắt xe đi về bệnh viện!

 

Trên xe, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chất chứa điều gì đó mà người khác không hiểu, Dịch Bách nhìn anh mãi.

 

Cố Tiểu Mạch dành cho Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật không thể nào không biết, sau khi Dịch Bách đưa anh về nhà, anh liền suy nghĩ về chuyện này.

 

Tiếng xe đi lại bên ngoài càng ngày càng vắng vẻ rồi yên tĩnh hẳn, đêm đã muộn.

 

Cố Tiểu Mạch lén lút quay về bệnh viện, cô ở bên Nám Nám suốt một đêm, bệnh viện đang chuẩn bị phẫu thuật cho Nám Nám, Cố Tiểu Mạch bất giác chờ mong và hi vọng.

 

Cô chớp chớp mắt, mặc dù cô không có cảm giác gì với bố đẻ của Nám Nám nhưng nếu hắn có thể cứu được Nám Nám thì Cố Tiểu Mạch có thể bỏ qua tất cả.

 

Vừa sáng sớm Vương Duệ đã đến bệnh viện, hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm gì đó, đến lúc hắn thấy Cố Tiểu Mạch bước ra từ phòng bệnh, đôi mắt hắn sáng lên, hắn đi đến chặn đường của Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch chau mày, hững hờ hỏi, “Anh đến làm gì?”

 

“Dù sao tôi cũng là bố đẻ của con bé, đến bây giờ em vẫn không để tôi nhìn con bé một chút sao?”

 

Cố Tiểu Mạch bị hắn nói đến mức cạn lời, nhưng cô nghĩ một lát, cô đúng là không có quyền cấm Nám Nám và bố đẻ của con bé gặp nhau… Hai người đi đến phòng bệnh, Vương Duệ bước vào, từ trên cao nhìn Nám Nám, hình như đang nhớ điều gì đó, sánh mắt sáng long lanh.

 

“Nám Nám cần nghỉ ngơi, nếu anh nhìn xong rồi thì đi ra ngoài.”

 

“Tôi nói này Cố Tiểu Mạch, đây là con của tôi, lẽ nào tôi không có tư cách để thăm con bé sao?” Vương Duệ đi đằng sau Cố Tiểu Mạch, lên tiếng trách móc.

 

Cố Tiểu Mạch trợn trừng mắt, cô đè nén sự phẫn nộ trong lòng, những cuối cùng không khống chế được.

 

Cô bỗng nhiên quay người lại, nhìn Vương Duệ từ đầu xuống chân, “Năm đó tôi mù rồi sao mà lại đi giúp anh chứ?”

 

“Em nói gì?”

 

Đàn ông đều có lòng tự trọng, ngang nhiên bị người khác làm nhục như vậy chắc chắn sẽ nổi giận.

 

Vương Duệ bất ngờ bị chà đạp lên lòng tự trọng, nghe Cố Tiểu Mạch nói lời đó, hắn bỗng cảm thấy cô giống như những lời mà Cố Lan Tâm đã nói, cô là một người phụ nữ cần được dạy dỗ!

 

“Cô cho rằng cô tốt đến mức nào, tối qua cô thân thiết với Tổng giám đốc Mộ như vậy, cô không kết hôn với tôi là vì không thích tôi hay là không coi trọng tôi?”

 

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt khó coi vô cùng.

 

Cố Tiểu Mạch mím môi, cô nhìn Vương Duệ với ánh mắt sắc nhọn, cô nắm chặt bàn tay của mình, đợi thời cơ chín muồi, “chát”

 

một tiếng, một cú đấm rơi vào mặt Vương Duệ.