Hoàng Mai với ánh mắt sắc bén, giọng nói gay gắt chất vất Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, mày không muốn về nhà họ Cố, nhà họ Cố cũng sẽ không ép mày quay về, mày đã bỏ đi rồi, bây giờ còn quay lại làm gì, chẳng lẽ vì quyến rũ chồng sắp cưới của Cố Lan Tâm sao?”
Từng câu từng chữ đều nhắc đến chồng sắp cưới, Cố Tiểu Mạch cũng đâu phải quốc sắc thiên hương, sao mà quyến rũ Mộ Bắc Ngật được.
Cố Tiểu Mạch trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng nhanh mồm nhanh miệng bật lại, “Cố Hồng Quyên, cô sợ tôi cướp Mộ Bắc Ngật đi như vậy sao? Tôi thấy cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi không bao giờ thích người đàn ông của cô đâu, hai thế giới khác nhau, khó mà vươn lên cao được, nếu ở trước mặt Mộ Bắc Ngật cô không tự tin như vậy, có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ này, có khi lại xinh đẹp hơn đó, tôi có quen một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, cần tôi giới thiệu cho cô không?”
Cố Tiểu Mạch biết cô tính tính thẳng thắn, có chút nặng lời, nhưng cái dáng vẻ không phục của Cố Lan Tâm với Hoàng Mai khiến vết thương trong lòng cô dịu đi không ít, đúng là không dễ dàng gì mà!
Vừa dứt lời, Cố Chấn Hải đã sải bước đến phía phòng khách, Cố Tiểu Mạch đang chìm đắm trong “cuộc chiến” với hai mẹ con kia, hoàn toàn không chú ý đến Cố Chấn Hải ở phía sau.
Sắc mặt Hoàng Mai và Cố Lan Tâm thay đổi, Cố Lan Tâm nhanh chóng lộ ra vẻ đáng thương, yếu đuối nói, “Tiểu Mạch, bố không còn giận em nữa, bố vẫn luôn muốn em về nhà, lần này em là nhà thiết kế váy cưới của chị, nếu như chị em mình có thể hòa thuận như trước thì thật là tốt biết mấy, nhưng em lại năm lần bảy lượt quyến rũ Bắc Ngật, chị nhất thời tức giận mới giận em thôi, nếu em đồng ý không quyến rũ Bắc Ngật nữa, chị sẽ xin bố cho em quay lại nhà họ Cố.”
Cố Tiểu Mạch còn đang cảm thán mặt của Cố Lan Tâm cứ như đang diễn kịch đổi mặt nạ vậy, nhanh như chớp, thì nghe thấy những lời này của Cố Lan Tâm miệng khẽ nhếch lên, giữ nguyên nụ cười duyên dáng, “Cố Hồng Quyên, cô nhầm à? Tôi về nước vì yêu cầu của công việc chứ đâu phải vì nhà họ Cố đâu, bốn năm trước tôi quyết định đi khỏi nhà họ Cố thì tuyệt đối sẽ không quay lại! Cô không cần cầu xin ông ta, tôi cũng không cần sự thương hại của cô.”
“Đứa bé này, bảo con về nhà để con cải tà quy chính, không sa đọa nữa, mất hết mặt mũi, lần này dì còn nghe nói thằng đến bệnh viện tìm con là người tình cũ của con, con vẫn mang họ Cố đấy con biết không?”
“Nếu mẹ tôi không lấy Cố Chấn Hải, theo họ của Cố Chấn Hải, bà nghĩ tôi muốn là người của nhà họ Cố sao? Cố Hồng Quyên, những chuyện cô lo lắng thì cứ lo lắng tiếp đi, nói không chừng một ngày nào đó cô làm tôi tức giận thì tôi sẽ làm như vậy cho cô xem.” Cố Tiểu Mạch tức giận quá lỡ miệng, mặt Cố Lan Tâm trắng bệch.
“Đủ rồi!” Cố Tiểu Mạch vừa dứt lời, đằng sau truyền đến giọng nói đầy phẫn nộ.
Cố Tiểu Mạch chợt khựng lại, rất nhanh trở lại bình thường, nhưng không hề quay đầu lại nhìn người cha nhẫn tâm kia, kiên cường đứng đó một mình.
Cố Chấn Hải bước đến bên Cố Tiểu Mạch với sắt mặt u ám, tức giận, “Lúc đầu nghe Cố Lan Tâm nói tao còn không tin lắm, ít ra mày cũng sống cùng tao từ bé tới lớn, không phải là cái loại người như vậy, nhưng bây giờ, Tiểu Mạch, sao mày lại thành ra thế này? Tổng giám đốc Mộ là chồng sắp cưới của Lan Tâm, sao mày lại có cái suy nghĩ này, mày không thấy mất mặt à?” “Mất mặt? Cái ý nghĩ này là Cố Lan Tâm nghĩ ra đó, cô ta vừa biết ảo tưởng vừa biết diễn kịch, ngài Cố sao không cho cô ta vào giới giải trí hả, nói không chừng thành ảnh hậu đó?”
Cố Tiểu Mạch với giọng điệu du dương, thong dong điềm tĩnh lên tiếng, khiến ba người ở đây giận sôi máu, Cố Chấn Hải lại càng phẫn nộ, nói không thèm nghĩ.
Mộ Bắc Ngật vừa mới họp xong, đang quay về phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất, Dịch Bách lưỡng lự đứng ở đó, thấy Mộ Bắc Ngật quay lại, cậu vội vàng tiến về phía trước, “Sếp!”
“Nói!” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đáp.
“Sếp, cô Cố ra khỏi bệnh viện liền quay về nhà họ Cố, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi, sao Sếp không đi đón cô Cố về nhà như trước kia ạ?”
Dịch Bách hỏi điều mà cậu vô cùng thắc mắc, chuyện này thật không bình thường chút nào.
Mộ Bắc Ngật nghe xong, đưa tay xoa ấn đường, không biết tại sao, anh không hề có ý định đi đón Cố Lan Tâm, Dịch Bách nhỏ giọng nói, “Người trong bệnh viện báo Cố Tiểu Mạch bị người nhà họ Cố đưa đi rồi.”
Lời vừa dứt, ngón tay đang xoa ấn đường khựng lại, đôi mắt sáng trong, trầm giọng nói, “Lập tức đến nhà họ Cố.”
Anh quay người đi ra ngoài, Dịch Bách đứng yên tại chỗ kinh ngạc, không biết rốt cuộc Sếp vì cô Cố nào mà muốn đến nhà họ Cố?
Lúc Mộ Bắc Ngật đến nhà họ Cố, người làm của nhà họ Cố không cần đi báo cáo mà cứ thế dẫn Mộ Bắc Ngật vào nhà, vừa bước đến vườn đã nghe thấy cuộc đối thoại ở bên trong.
Hoàng Mai nghe Cố Tiểu Mạch nói xong, phẫn nộ, nói không thèm nghĩ, luôn luôn làm ra dáng vẻ một phu nhân quý giá, lúc này cũng không kiềm chế lại được, bước thật nhanh về phía trước, trừng mắt hung dữ nhìn Cố Tiểu Mạch, “Mày! Hôm nay tao phải thay Chấn Hải dạy dỗ lại mày!”
Nói những lời này làm gì? Chi bằng tát cho một cái còn hơn.
Hoàng Mai không chút do dự đưa tay lên định tát cho Cố Tiểu Mạch một cái, Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại, không chút sợ hãi, tay của Hoàng Mai còn chưa chạm vào mặt Cố Tiểu Mạch, vẫn còn trên không trung thì đã bị tay của Cố Tiểu Mạch tóm lấy.
Hoàng Mai không nghĩ Cố Tiểu Mạch lại khỏe như vậy, ánh mắt của cô còn có chút nguy hiểm không hề giống bốn năm trước.
Lúc Hoàng Mai vẫn còn đang sững sờ thì Cố Tiểu Mạch đã hất cánh tay của bà ra, Hoàng Mai bất ngờ ngã xuống đất, kêu lên một tiếng, Cố Chấn Hải vội vàng đến đỡ Hoàng Mai dậy.
Cố Lan Tâm thấy vậy cũng vội vàng bước đến, Cố Chấn Hải đỡ lấy Hoàng Mai, ba người đứng cạnh nhau trông thật sự hạnh phúc, Cố Chấn Hải cũng không hề che giấu sự quan tâm của mình.
Cố Tiểu Mạch tự mỉa mai mình, Cố Lan Tâm mắt ửng đỏ nhìn Cố Tiểu Mạch, cái dáng vẻ vô cùng thất vọng, “Tiểu Mạch, chị vốn định xin bố cho em về nhà.”
“Tiểu Mạch, bây giờ mày ngang ngược thật đó, còn dám đánh người!”
“Bố, con nào có đánh người đâu, sao bố lại đổ tội lên đầu con vậy, cũng như bốn năm trước, lúc ở trên đường cao tốc con bị…” Cố Tiểu Mạch trả lời.
Cố Lan Tâm liếc nhìn thấy bóng dáng ở ngoài cửa phòng khách, nhận ra Cố Tiểu Mạch đang nói đến chuyện này, ánh mắt lo sợ bỗng lướt qua một tia nguy hiểm, vội vàng bước đến cản Cố Tiểu Mạch lại, trong tình thế nguy cấp này, cô ta nhanh chóng mở lời, “Tiểu Mạch, sao em lại nghĩ về bố như vậy? Chị tha thứ cho em, được rồi chứ? Chị bỏ qua những gì em đã làm với Bắc Ngật, chị vẫn sẽ đối xử với em như xưa, em đừng nặng lời với bố mẹ nữa được không?”
Nhìn thì có vẻ Cố Lan Tâm đang nắm tay Cố Tiểu Mạch nhưng thực ra móng tay cô ta đang cấu chặt bàn tay Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch cười lạnh một cái, tiếp tục cảm thán, người phụ nữ này thật sự nên đi đóng phim, có khi lại nhận được giải cũng nên?
Bị Cố Lan Tâm cấu đau kinh khủng, Cố Tiểu Mạch hất tay Cố Lan Tâm ra, ai mà biết được cô chỉ hất nhẹ một cái vậy mà Cố Lan Tâm cứ như bị đẩy mạnh lắm mà ngã xuống đất.
Cố Lan Tâm còn thảm hơn cả Hoàng Mai, cô ta ngã phịch xuống, gáy đập xuống nền nhà.
Sắc mặt Cố Chấn Hải càng u ám hơn, bỗng nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc Mộ đứng ở cửa từ lúc nào không hay, ông buông Hoàng Mai ra, vội vàng chào hỏi, “Tổng giám đốc Mộ, ngài đến đón Lan Tâm sao?”
Bắc Ngật nhìn thấy Cố Lan Tâm bị ngã xuống đất, ánh mắt có chút phức tạp, anh sải bước đến đỡ Cố Lan Tâm dậy, lúc Cố Lan Tâm nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, gương mặt càng thêm tủi thân, cả người dựa vào lòng Mộ Bắc Ngật.
“Bắc Ngật.” Gương mặc trắng bệch cùng với giọng nói đó lại càng khiến người ta không nhịn nổi mà đau lòng.
Hoàng Mai ở trước mặt Mộ Bắc Ngật nói, “Chấn Hải, ông xem đi này, bây giờ Tiểu Mạch còn đánh mẹ con tôi đây này, sau này phải dạy dỗ như thế nào?”
“Không cần phải dạy dỗ, tôi không phải là người của nhà họ Cố.” Cố Tiểu Mạch hững hờ nói.
Cố Chấn Hải nhìn Cố Tiểu Mạch như vậy càng thất vọng, nhưng có Mộ Bắc Ngật ở đây nên ông không dám nổi giận, nhìn Mộ Bắc Ngật đang ôm Cố Lan Tâm trong lòng, ông bước đến phía trước giải thích, “Tổng giám đốc Mộ, ngài đừng tức giận, Tiểu Mạch không hiểu chuyện đều là do trước đây bị nuông chiều thành thói xấu, tôi sẽ dạy dỗ nó, Tổng giám đốc Mộ, bây giờ ngài đưa Lan Tâm đi sao?”
“Là Cố Tiểu Mạch đẩy Lan Tâm, tôi nghĩ tôi cần biết lý do.” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói.
Cố Lan Tâm thút thít, vẫn dựa trong lòng Mộ Bắc Ngật, một bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Cố Tiểu Mạch nhìn cái cảnh tượng này, hai người ân ái thật đó, Cố Tiểu Mạch tất nhiên sẽ không chen vào mối quan hệ của họ, lần này phải dứt khoát cắt đứt mới được, cô gật đầu, bình tĩnh nói, “Ngài Cố, lần này tôi về nước là do sự sắp xếp của công ty, đến Kinh Đô thiết kế váy cưới cho vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Mộ, có điều tôi đã đề nghị đổi người khác với công ty rồi, ngay cả việc mà Cố Lan Tâm suốt ngày ảo tưởng đó cũng sẽ không xảy ra, Cố Tiểu Mạch tôi có xấu tính như nào cũng không đi cướp chồng sắp cưới của người khác, trái ngược lại, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đúng rồi, Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ sớm trả anh tiền viện phí, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Cô đứng thẳng người, hai chữ chúng ta ở đây vừa để chỉ xích mích với nhà họ Cố vừa để chỉ những chuyện đã xảy ra cùng với Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu này, ánh mắt tối đi, lộ ra vẻ lạnh lùng..