Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 164




Chương 164:

 

Sau đó anh đứng lên đi ra ngoài, anh đi đến phòng Cố Tiểu Mạch đang ngủ, lặng lẽ mở cửa, bên trong đã tắt điện, tiếng hơi thở đều đều của hai mẹ con khiến sắc mặt Mộ Bắc Ngật dịu đi rất nhiều.

 

Anh nhẹ nhàng bước đến giường của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang ôm Nám Nám, lông mày giãn ra, có chút ấm áp và bình yên.

 

Thật ra, khuôn mặt ngây thơ không hề hợp với bộ dạng mồm mép lanh lợi của cô.

 

Mộ Bắc Ngật cúi người, phòng không quá tối tăm, đủ để nhìn thấy mọi thứ.

 

Dường như Cố Tiểu Mạch mơ thấy gì đó, lông mày chau lại, sau đó ôm chặt Nám Nám vào lòng, lúc ôm Nám Nám vẫn để cô bé có tư thể thoải mái nhất mà không đè lên hay ép chặt cô bé.

 

Bình thường cô nhe nanh múa vuốt, ở trước mặt người ngoài không hề giảm đi khí thế hăng hái của mình, thỉnh thoảng tỏ ra đáng yêu, giở vờ thảm hại, rất khó để người khác nhận ra cô đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi, và hơn hết chính là Cố Tiểu Mạch đã làm một người mẹ rất tốt.

 

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật bất giác trở nên dịu dàng khiến cả căn phòng ấm áp hẳn.

 

Anh lấy tuýp thuốc ra, cúi người, bóp một chút thuốc ra tay, định bôi lên khóe miệng Cố Tiểu Mạch, thật không ngờ, Cố Tiểu Mạch bỗng buông Nám Nám ra, lật người lại.

 

Chỉ trong nháy mắt hai người sát gần nhau đến mức nghe thấy hơi thở của nhau.

 

Khoảnh khắc này nếu nói không hồi hộp là giả, Mộ Bắc Ngật mím môi, muốn nhìn xem Cố Tiểu Mạch có tỉnh lại hay không rồi phát hiện ra cô chỉ quay người mà thôi, không hề có ý định tỉnh dậy.

 

Khí lạnh dần dần tan biến, anh dùng tay chạm nhẹ vào môi Cố Tiểu Mạch, tìm chỗ bị thương, sau đó dịu dàng bôi thuốc lên.

 

Cố Tiểu Mạch đang say giấc nồng, nhưng lúc cô cảm nhận được môi mình lành lạnh, cô không nhịn được mà mở miệng, liếm môi.

 

Nhưng, cô lại liếm phải ngón tay của Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh, ngón tay ướt át, Cố Tiểu Mạch thật sự đã đốt cháy ngọn lửa trong lòng anh, vậy mà cô vẫn còn không biết, lần nào cũng làm bộ dạng rất vô lại.

 

Mộ Bắc Ngật rút ngón tay lại, Cố Tiểu Mạch không có biểu hiện gì không vui, cô liếm môi rồi dừng lại.

 

Suốt cả quá trình, Cố Tiểu Mạch không hề tỉnh giấc, hình như người khó chịu chỉ có Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật chỉ có thể trừng phạt cô bằng cách cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô.

 

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong phòng.

 

Cố Tiểu Mạch giỏi ngủ nướng nhất, lúc cô tỉnh giấc, Nám Nám không còn nằm trên giường nữa, Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo, cô ngồi thẳng dậy, mắt có chút lờ mờ, Cố Tiểu Mạch sững sờ mấy giây, lý trí mới hồi phục.

 

Cố Tiểu Mạch xuống giường, vốn cho rằng môi cô bị cắn xong sẽ hơi sưng lên, có điều bây giờ, Cố Tiểu Mạch không những không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái, cô giơ tay sờ môi mình, trong đầu suy nghĩ điều gì đó.

 

Có điều, Cố Tiểu Mạch vẫn vội vàng bước ra ngoài tìm Nám Nám.

 

“Nám Nám, Nám Nám…”

 

Cô đi chân đất, giãm lên sàn đá hoa lạnh như băng đi xuống tầng dưới.

 

Nám Nám đang ngồi ở bàn ăn, đung đưa đôi chăn ngắn ngủi mũm mĩm và điều khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là…

 

Mộ Bắc Ngật tự mình xuống bếp nấu đồ ăn…

 

Anh đeo tạp đề màu xám đơn giản, anh đứng ở đó, tay cầm chảo, đang rán cái gì đó, chốc chốc lại nghe thấy tiếng dầu nóng, nghe rất là hấp dẫn.

 

Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó tiếp tục đi xuống dưới tầng.

 

“Nấm ơi, mẹ phải nghiêm chỉnh vào chứ, bây giờ đã là thế kỷ của phụ nữ tự lập thành đạt, tại sao có thể không đeo giày mà đi ra ngoài chứ, sẽ lạnh đó.”

 

Bị Nám Nám nhắc nhở Cố Tiểu Mạch mới cúi đầu nhìn chân của mình, cô đúng là vội quá nên quên mất đeo giày.

 

Lúc Nám Nám đang cảm thấy ngại ngùng thì ánh mắt của Mộ Bắc Ngật di chuyển đến người Cố Tiểu Mạch, nhìn đôi chân trắng trẻo của cô, mắng nhẹ một tiếng, “Đi đeo giày vào”

 

“Ờ, Mộ Bắc Ngật, hôm qua rất cảm ơn anh đã cho chúng tôi ở lại một đêm, bây giờ không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây”

 

Cố Tiểu Mạch chào tạm biệt Mộ Bắc Ngật.

 

Mặt Mộ Bắc Ngật tối sâm, mây mù đen tối xuất hiện giữa hai lông mày, anh tắt bếp, đi đến chỗ Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch bất giác lùi lại một bước, cố gắng duy trì nụ cười lễ phép nhưng Mộ Bắc Ngật càng ngày càng lại gần cô, anh có ý gì đây?

 

“Hơ hơ… Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì?” Cố Tiểu Mạch chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe thấy cảnh cáo anh.

 

Môi mở ra rồi khép lại, vết cắn không sưng lên, cô nói chuyện trôi chảy như vậy, xem ra miệng đã không còn đau nữa rồi.