Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 162




Chương 162:

 

Cố Tiểu Mạch lấy hết dũng cảm đi đến phòng ngủ của Mộ Bắc Ngật, từ từ đẩy cửa, bên trong đèn sáng như ban ngày, cô nhìn quanh phòng một lượt, á, không có bóng dáng của Mộ Bắc Ngật.

 

Cố Tiểu Mạch thắc mắc đi vào bên trong phòng, cô lại nhìn một lượt, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

 

Mộ Bắc Ngật đang… tắm sao?

 

Vậy tại sao vừa nãy anh lại đưa mắt ra hiệu cho cô, có ý gì chứ?

 

Toàn thân Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô đang nghĩ có nên lập tức quay người ra khỏi phòng không.

 

“Cạch” một tiếng, tiếng nước ngừng chảy, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn về hướng đó, sợ hãi sẽ nhìn thấy cảnh tượng kích động lòng người thì sẽ không tốt chút nào.

 

Cô giống như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, cô im lặng chờ Mộ Bắc Ngật đi ra.

 

Mộ Bắc Ngật chỉ đơn giản dội nước lên người, cơ thể thoải mái một chút, anh lau tóc đi ra bên ngoài thì nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang ngoan ngoãn đứng yên ở đó.

 

Mộ Bắc Ngật hơi sững sờ, sau đó bước đến, “Đang làm gì?”

 

“Mộ Bắc Ngật, tôi nghĩ rồi, tôi có vài lời muốn nói với anh”

 

Cố Tiểu Mạch vừa nói xong trước mặt đã là một màu đen, Mộ Bắc Ngật dùng khăn lau tóc của anh phủ lên đầu cô, ẩm ướt, khó chịu vô cùng.

 

Gô lập tức đưa tay lên kéo khăn ra, mắt tròn xoe nhìn anh, “Mộ Bắc Ngật, anh làm gì thế?”

 

“Người bẩn, đi tắm đi” Mộ Bắc Ngật liếc nhìn cô, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, trên tay và mặt đều có vết bùn đất.

 

Cố Tiểu Mạch biết tình hình lúc này khó xử như thế nào, cô mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật quay người đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần đùi thể thao của nam…

 

Mặt của Cố Tiểu Mạch chợt đỏ bừng, cô muốn rơi nước mắt, “Anh…

 

anh làm gì thế?”

 

Mộ Bắc Ngật giải thích, “Cái này tôi vẫn chưa bao giờ mặc, cô mặc đi”

 

Cố Tiểu Mạch hoang mang đáp lại, hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi.

 

“Dưới tầng có nhà tắm, tôi xuống đó tắm”

 

“Tắm ở đây”

 

Mộ Bắc Ngật chỉ vào nhà tắm, trầm giọng nói.

 

Cố Tiểu Mạch nghe xong, hô hấp có chút khó khăn, cô có chút thẹn thùng, Mộ Bắc Ngật mất đi kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch vẫn thẩn thơ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, “Tê chân? Cần tôi ôm cô đi vào không?”

 

Cố Tiểu Mạch cản răng, ở trước mặt ân nhân… chỉ có thể nghe lời.

 

Cô bước vội tới, giật lấy quần áo trong tay Mộ Bắc Ngật rồi đi về phía nhà tắm, không chú ý đến Mộ Bắc Ngật đang nhếch miệng cười.

 

Cố Tiểu Mạch tắm nước nóng, khí lạnh trên người giảm đi rất nhiều, còn Mộ Bắc Ngật vừa mới tắm xong, trong nhà tắm vẫn còn hơi ấm.

 

Cô tiện thể gội luôn cả đầu, còn đặc biệt gột rửa sạch vai, tên lưa manh đó suýt nữa thì Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên giơ tay lên đánh một cái lên đầu mình, cô không được nghĩ đến cảnh tượng đó nữa, trong lòng có chút đau xót, nước mắt không chịu nghe lời mà tuôn rơi.

 

Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, để nước chảy xuống người.

 

Tắm rửa xong, Cố Tiểu Mạch lau đi mái tóc ướt nhèm, Mộ Bắc Ngật đã ngồi trên giường, đặt máy tính trên chân, ngón tay thon dài không ngừng gõ lạch cạch.

 

Nhất thời Cố Tiểu Mạch có cảm giác cô và Mộ Bắc Ngật như hai vợ chồng già, cô mím môi, cái suy nghĩ này chỉ có thể là mơ ước viển vông.

 

“Mộ Bắc Ngật”

 

Con gái tắm rửa xong, mùi hương của sữa tắm bay đến, giọng nói dịu dàng ngọt ngào truyền đến tai Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nhắm mắt lại, giọng nói giống với giọng nói của cô gái trong kí ức của anh, hoàn toàn trùng khớp.

 

Có lẽ ngay từ lúc đầu, Mộ Bắc Ngật bởi vì cảm thấy Cố Tiểu Mạch có điểm gì đó giống với cô gái năm năm trước, Mộ Bắc Ngật cứ luôn nhầm lẫn hai người, vì thế Mộ Bắc Ngật mới vô tình cố tình quan sát Cố Tiểu Mạch.

 

“Ừ, muốn nói gì?”

 

Tâm mắt của Mộ Bắc Ngật đang từ máy tính từ từ di chuyển đến người Cố Tiểu Mạch.