Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 149




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 149:

 

Cố Lan Tâm nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Bắc Ngật, tất cả mọi cảm xúc đều vứt bỏ hết, cô ta thật sự sợ Mộ Bắc Ngật tức giận quá mà hủy hôn, nếu như vậy, cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.

 

Cố Lan Tâm ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật, giọng nói run run, nhìn Mộ Bắc Ngật vẫn lạnh lùng như thế, cô tiếp tục nói, “Em thay bố đảm bảo rằng sau này sẽ không làm chuyện như thế này nữa, Bắc Ngật, anh tha cho ông ấy một lần đi, được không?”

 

“Trong giới kinh doanh việc này là việc vô liêm sỉ nhất, nếu Tổng giám đốc Cố để ông già của nhà họ Mộ biết chuyện này, sợ rằng sẽ hủy hôn ước này một cách quyết đoán hơn cả tôi đó, nghe nói gần đây Cố Thị đang tiến hành một hạng mục mới? Muốn hợp tác với Mộ Thị? Tôi có thể nói cho ông nghe, hạng mục này có thể kết thúc rì So với hủy hôn ước, kết thúc hạng mục được coi như là một sự trừng phạt nhẹ rồi, viên đá to treo lơ lửng trong lòng Cố Lan Tâm cuối cùng cũng được hạ xuống.

 

Cô ta vội vàng gật đầu, nước mắt rơi xuống, giọng nói run run, “Bắc Ngật, hãy cho bố em một cơ hội Nhưng cảm giác muốn báo thù không ngừng trào dâng trong lòng Cố Lan Tâm, sau đó lan tỏa đến khắp nơi trên cơ thể, Cố Tiểu Mạch!

 

Dịch Bách từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh quan sát, anh làm như vậy chỉ vì cô Cố khác suýt nữa thì bị Cố Chấn Hải bán cho Tổng giám đốc Lâm, Tổng giám đốc Cố đúng là nghe tin đã sợ mất mật rồi.

 

Cố Tiểu Mạch đưa Nám Nám rời khỏi nhà của Lục Noãn, hai người quay lại bệnh viện, Cố Tiểu Mạch đã đi cùng Cố Chấn Hải đến bữa tiệc đó, hôm nay cô đến bệnh viện chỉ để lấy đồ mà bọn họ đã nói sẽ trả cho cô mà thôi.

 

Hai người nắm tay nhau đi đến phòng bệnh của Hoàng Mai, vừa lại gần Cố Tiểu Mạch đã nhìn thấy trong phòng bệnh có người khác, nhưng hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Cố Lan Tâm đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật khóc lóc, Cố Tiểu Mạch sững sờ, lông mi dày rậm che đi cảm xúc trong đáy mắt.

 

Dịch Bách phát hiện ra cô, lúc cô đang thất thần, giọng nói của cậu ta đã kinh động đến những người trong phòng bệnh, “Cô Cố”

 

Cố Tiểu Mạch nắm chặt tay Nám Nám, nhưng không hề thấy chột dạ khi bị phát hiện, cô nắm tay Nám Nám đi vào bên trong.

 

Cố Lan Tâm nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt tràn ngập sự cảm hận, Hoàng Mai ngồi trên giường, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch dắt đứa con ngoài dã thú đi vào, lập tức muốn lấy vụ ngộ độc thực phẩm ra để thay đổi diện cục.

 

Bà ta lập tức đưa tay lên chỉ vào Cố Tiểu Mạch, chất vấn, “Cố Tiểu Mạch, mày đến đây làm gì, hôm qua mày mang bữa sáng đến cho tao, hại tao bị ngộ độc thực phẩm, mày… tại sao mày lại hạ độc tao, Tổng giám đốc Mộ cũng đang ở đây, mày còn có thể nói dối được nữa không?”

 

 

cùng tôi, với chuyện tôi có hạ độc hay không, Tổng giám đốc Mộ chắc là biết rõ nhất”

 

Cố Tiểu Mạch mặt không đổi sắc nói.

 

Mộ Bắc Ngật nghe xong, mí mắt cụp xuống, Hoàng Mai bỗng thay đổi sắc mặt, không dám tin vào những lời Cố Tiểu Mạch vừa nói.

 

Bà ta kinh ngạc sững sờ ngồi trên giường, máu trong tim Cố Chấn Hải không ngừng gào thét, ông ta phẫn nộ với vở kịch tự biên tự diễn này của Hoàng Mai, đồng thời cũng cảm thấy ông đã đánh giá thấp sự thay đổi của Cố Tiểu Mạch trong những năm qua, cô không dễ bị bắt nạt như trước đây nữa, hoặc là cô bỗng nhiên thay đổi khiến ông ta không nhận ra.

 

Cố Tiểu Mạch tiếp tục lên tiếng, “Nếu bà vẫn còn cho rằng tôi hạ độc, có nghĩa là bà cho rằng Tổng giám đốc Mộ đã bao che cho tôi?”

 

“Cố Tiểu Mạch, mày ăn nói lung tung, Tổng giám đốc Mộ… cậu ấy là con rể tương lai của nhà họ Cố chúng tôi, làm sao có thể hạ độc chứ, mày… mày vu oan giá họa cho người khác.”

 

“Không phải tôi vu oan giá họa người khác, mà là bà, đang ngậm máu phun người Cố Tiểu Mạch nhíu mày, lạnh lùng đáp lời.

 

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn cô, sự kiên định và vô tình trong mắt cô đều dành cho người nhà họ Cố, anh không tránh được việc nghĩ đến trước đây cô làm thể nào để chống trọi một mình.

 

Mộ Bắc Ngật có chút đau lòng, môi mỏng mấp máy, “Bữa sáng hôm qua là Dịch Bách thanh toán, Cố phu nhân, bà nói bà ăn đồ ăn sáng đó mới bị ngộ độc thực phẩm, chỉ bằng chúng ta tìm bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa, kiểm tra xem cái gì đã khiến bà bị ngộ độc thực phẩm. Ăn sáng xong rồi uống thuốc cũng sẽ kiểm tra ra được, tôi không ngại ngồi ở đây đợi kết quả đâu”

 

“Chỉ có điều, nếu kiểm tra được là do uống thuốc mà trúng độc thì Cố phu nhân khó tránh được tự làm bế mặt mình đó.”

 

Mộ Bắc Ngật lãnh đạm lên tiếng nhưng lại khiến mặt Hoàng Mai hiện lên sự lo lăng, chột dạ và sợ hãi.

 

Bà ta cúi thấp đầu xuống, lúc này đến thở mạnh thôi cũng không dám.

 

Cố Lan Tâm buông tay đang ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật ra, giọng nói của Mộ Bắc Ngật quá lạnh lẽo, lạnh đến nỗi cô ta thấy run sợ.

 

Anh… tại sao lại ngang nhiên bảo vệ Cố Tiểu Mạch trước mặt cô ta?

 

Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, may mà Mộ Bắc Ngật còn lý trí, không để cô khó xử, thật ra vừa nấy lúc nhắc đến Mộ Bắc Ngật, trong lòng cô cũng không dám đảm bảo anh sẽ giúp cô.