Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 142




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 142:

 

Tổng giám đốc Lâm nhìn Cố Chấn Hải không nén nổi cơn giận, cho dù ông ta thích Cố Tiểu Mạch nhưng Tổng giám đốc Mộ ở đây, ông ta phải đè nó xuống.

 

Cố Tiểu Mạch đứng bên cạnh, cô thở phào nhẹ nhõm, có điều, tại sao mặt cô lại nóng bừng lên chứ? Không, cả người cô đều nóng rực.

 

Cố Tiểu Mạch đang định giơ tay lên vỗ vào mặt, bên tai truyền đến giọng nói không cho phép cô từ chối, “Khoác tay”

 

Nghe xong câu nói này, Cố Tiểu Mạch nhìn qua, hóa ra là bảo cô khoác tay anh, động tác này hình như hơi thân mật quá rồi.

 

Nhưng so với anh thì ở đây nguy hiểm hơn nhiều, Cố Tiểu Mạch chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, cô cắn răng khoác tay Mộ Bắc Ngật, còn nói một câu, “Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Cố tự mình làm những điều này, không những làm mất mặt Tổng giám đốc Mộ còn khiến Tổng giám đốc Lâm hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận giữa hai công ty, khiến Tổng giám đốc Mộ buồn phiền hơn rồi”

 

Mộ Bắc Ngật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, có chút cảnh cáo, Cố Chấn Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Bắc Ngật.

 

Anh đưa Gố Tiểu Mạch rời khỏi chỗ này, Tổng giám đốc Lâm đưa tay sờ khuôn mặt béo phì của mình, nhìn Cố Chấn Hải, ông ta thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

 

Thật ra Cố Tiểu Mạch có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người Mộ Bắc Ngật, hôm nay anh cứu cô, Cố Tiểu Mạch sẽ cảm ơn anh.

 

Cô đi giày cao gót nên không thể theo kịp bước chân của Mộ Bắc Ngật, giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên, “Mộ Bắc Ngật, vừa nãy, cảm ơn anh nhé”

 

Mộ Bắc Ngật im lặng đến đáng sợ, nhưng chỉ vì một câu của Cố Tiểu Mạch khiên anh không kiềm chế được cảm xúc nữa, hành lang không có người qua lại, Mộ Bắc Ngật ép Cố Tiểu Mạch vào tường.

 

Sức lực của anh không nhỏ, không hề thương hoa tiếc ngọc, lưng của Cố Tiểu Mạch đập vào tường, hic, đau quá!

 

Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp cảm nhận cái đau thì anh đã sờ căm cô, ép cô ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Mạch mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt hoảng hốt.

 

Sau đó nghe thấy Mộ Bắc Ngật lạnh lùng chất vấn, “Cố Tiểu Mạch, Cố Chấn Hải cho cô lợi ích gì để cô đi gặp loại người này, hả?

 

Lợi ích?

 

 

chút ý thức, “Hình như không liên quan đến anh mà phải không?”

 

Không liên quan? Thế sao?

 

Mộ Bắc Ngật nở nụ cười chế giểu, anh nhìn Cố Tiểu Mạch, anh hận không thể nhốt cô trong tim mình, anh thốt ra từng chữ từng chữ rất rõ ràng, “Không liên quan đến tôi? Bây giờ tôi đưa cô về chỗ của Tổng giám đốc Lâm, ok?”

 

Cố Tiểu Mạch hoảng hốt, hai tay ôm chặt eo Mộ Bắc Ngật, sợ hãi anh sẽ thật sự làm như vậy, Cố Tiểu Mạch lên tiếng cầu xin, “Đừng, Mộ Bắc Ngật, làm người tốt thì tốt đến cùng chứ, tôi thật sự rất cảm ơn anh đã giúp tôi, bây giờ tôi sẽ tự mình đi v’ Cố Tiểu Mạch cực kỳ sợ hãi, quan trọng nhất chính là cái cảm giác đó trong người cô ngày càng rõ ràng, hình như muốn chiếm đoạt hết lý trí của cô, muốn cô bùng cháy.

 

Cô không biết cảm giác kỳ quái này từ đâu đến, cô muốn nhanh chóng rời khỏi Mộ Bắc Ngật, nếu không cô không biết mình sẽ làm ra chuyện khốn nạn gì nữa.

 

Cố Tiểu Mạch dùng hai tay đẩy Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật không hài lòng với sự phản kháng của cô, cơ thể anh tiến lại gần hơn, không cho Gố Tiểu Mạch cơ hội chạy thoát.

 

“Anh… anh mau buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ hét lên đấy”

 

“Ừ, hét lên đi, đến lúc đó chắc cô sẽ ngại thối mũi đó, tôi sẽ bảo người ta làm mờ mặt của cô ở trên báo.”

 

Một câu nói khiến Cố Tiểu Mạch cạn lời, Mộ Bắc Ngật là người trong giới thương nghiệp, sẽ lên trang tin tức sao?

 

Hình như là có…

 

Cố Tiểu Mạch không dám động đậy, cô mở to mắt, nhìn Mộ Bắc Ngật đầy sợ hãi.

 

Đến lúc cô ngoan ngoãn không phản kháng nữa, sắc mặt Mộ Bắc Ngật mới dịu đi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bàn tay của Tổng giám đốc Lâm sờ vào eo Cố Tiểu Mạch, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.