Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 132




Cố Lan Tâm cười lạnh một tiếng, mạnh miệng đó, đúng là mặt dày mài Nhưng Cố Lan Tâm không hỏi tiếp mà nói sang chuyện khác, “Cố Tiểu Mạch, mày đến nhà họ Cố chẳng phải để lấy chiếc vòng ngọc đó sao?”

 

Nghe đến “chiếc vòng ngọc”, Cố Tiểu Mạch bỗng tỉnh như sáo, nhìn cô ta với ánh mắt nghiêm túc, “Cô muốn như thế nào?”

 

“Mày hại mẹ tao bị thương, nếu mày đi chăm sóc cho mẹ tao thì tao sẽ trả chiếc vòng đó cho mày, như thế nào?” Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày giỗ của mẹ, cơ thể cô vẫn còn đau nhức, cũng chưa đòi lại được chiếc vòng ngọc, Cố Tiểu Mạch không có thời gian để chần chừ do dự.

 

Cô nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt đề phòng, muốn biết người phụ nữ này muốn giở trò gì, cô hỏi. “Cô nói thật sao?”

 

“Đương nhiên, chỉ cần mày đi chăm sóc cho mẹ tao, tao sẽ trả vòng ngọc cho mày, sau này không được xuất hiện ở nhà họ Cố nữa, điều này ắt hẳn mày sẽ làm được” Cố Lan Tâm khoanh tay trước mặt nói.

 

Cố Tiểu Mạch nhíu mày nhưng không muốn từ chối, vì muốn lấy lại chiếc vòng ngọc, cô nhẫn nhịn.

 

“Cô tốt nhất hãy nói lời giữ lấy lời”

 

Sau khi nhận được câu trả lời của Cố Tiểu Mạch, Cố Lan Tâm không thèm ở lại thêm một giây nào nữa mà đi thẳng ra ngoài.

 

Sau khi Cố Lan Tâm rời đi, sắc mặt Cố Tiểu Mạch bỗng méo mó, cô tiếp tục lắc lư cánh tay đau nhức của mình, đau kinh khủng.

 

Cố Tiểu Mạch vịn vào thành giường bước xuống, những vết thương ngoài da khác không có gì đáng ngại, chỉ có cánh tay đau nhức, bệnh nhẹ tuy không nguy hiểm nhưng lại đau đến mức cô muốn chết đi.

 

Cố Tiểu Mạch quay đầu nhìn Nám Nám đang ngủ say giấc, y tá mang thuốc đi vào, Cố Tiểu Mạch nhìn một cái, “Cô y tá, cô có thể ở đây trông Nám Nám cho tôi được không, hứa với tôi, nhất định không được rời đi, có được không?”

 

“Được, có điều cô Cố à, cô vẫn chưa uống thuốc”

 

“Tôi vẫn chưa ăn gì, làm sao mà uống thuốc được? Tôi đi mua cơm đã”

 

Cô ý tá thấy vậy, chỉ có thể gật đầu, “Được, cô mau quay lại nhé.”

 

Lúc này Cố Tiểu Mạch mới yên tâm đi ra ngoài, cánh tay trái khỏe và có sức lực như rồng như hổ, còn cánh tay phải thì buông thõng bên người.

 

Cả đoạn đường cô đều đón nhận những ánh mắt kỳ quái của mọi người, vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở bên ngoài.

 

Vừa đúng lúc đó người ở trên xe bước xuống, sau khi Cố Tiểu Mạch nhìn thấy bọn họ, cô giả vờ không nhìn thấy, nhanh chóng rời khỏi đó bằng đường khác.

 

Nhưng ánh mắt sắc nhọn của Dịch Bách vẫn nhìn thấy cô, Dịch Bách vẫy tay chào, “Cố Tiểu Mạch!”

 

Cố Tiểu Mạch khựng lại, cô đứng yên tại chỗ cắn chặt răng, sao lại bị phát hiện chứ?

 

Mộ Bắc Ngật bước đến chỗ cô với ánh mắt lạnh lùng.

 

Cố Tiểu Mạch cúi đầu đứng yên tại chỗ, không nói gì, cho đến khi một chiếc bóng xuất hiện trước mặt cô, “Muốn đi đâu?”

 

Trên đầu truyền đến giọng nói trầm trầm của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch trả lời, “Tôi có chút việc”

 

“Đi đâu?”

 

“Mộ Bắc Ngật, anh có tư cách gì để hỏi tôi, anh không phải đến thăm Cố Lan Tâm sao, để người ta chờ lâu quá không tốt đâu” Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.

 

Mộ Bắc Ngật không để lộ sự tức giận, giọng nói có chút lạnh lùng, “Cố Tiểu Mạch, quên mất thân phận của cô rồi sao? Cô nói tôi không có tư cách để hỏi? Cô bị thương không có nghĩa không cần đi làm, cô không xin nghỉ, hai ngày qua coi như là trốn vi “Nếu trốn việc, Mộ Thị sẽ trừ vào lương rất nhiều, coi như mất toi một tuần làm việc” Mộ Bắc Ngật cảm thấy hiệu quả không đủ còn nói thêm một câu.

 

Cố Tiểu Mạch sững sờ, sắc mặt khó coi vô cùng, “Không phải chứ, trừ nhiều như vậy sao? Vậy chẳng phải tôi đã mất công vô ích rồi sao?”

 

“Bây giờ còn có thể có thêm một tội nữa, cãi cấp trên”

 

Cố Tiểu Mạch muốn khóc, với thân phận cấp trên của anh, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể nói ra kế hoạch của mình, “Tôi đói rồi, tôi đi mua cơm”

 

Mộ Bắc Ngật hài lòng gật đầu, quay người, Sau đó, Dịch Bách nhìn thấy Mộ Bắc Ngật vốn định đi vào bệnh viện bỗng quay lại xe, Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ, giọng điệu lạnh lùng như thể ra lệnh, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể đi theo.

 

Hai người đều ngồi ở ghế sau, cánh tay phải của Cố Tiểu Mạch đặt bên cạnh Mộ Bắc Ngật, mặt cô lạnh như băng, cố gắng giữ khoảng cách với anh.